Hứa Dịch: "..."
Hắn sớm nên biết...
Cái loại trường hợp này, muốn Oản Oản tiểu thư không động thủ, làm sao có thể được?
Hứa Dịch đang muốn lên tiếng ngăn 5 tên hộ vệ tiếp tục nói, một bên Tư Dạ Hàn lại giơ tay lên, ngăn cản hắn.
Hứa Dịch chỉ có thể yên lặng lui sang một bên. Hai người núp ở phía sau một bụi hoa hồng, cho nên 5 tên hộ vệ không hề chú ý tới bọn họ chút nào.
Chỉ nghe được 5 tên hộ vệ kia vẫn còn đang kích động bàn luận...
"Bất quá, nhắc tới hình như có hơi kỳ quái nha…!"
"Kỳ quái chỗ nào?"
"Không kỳ quái sao? Ngay từ đầu Diệp tiểu thư căn bản cũng không có hứng thú ra tay đấy! Thời điểm lần đầu tiên, những người đó ép đại biểu phải lên đài, Diệp tiểu thư cũng cự tuyệt; Lần thứ hai, những người đó lần nữa yêu cầu Diệp tiểu thư lên đài cùng tỷ thí, Diệp tiểu thư vì tuân thủ quy tắc cho nên mới lên đài, nhưng cuối cùng căn bản cũng có đánh đâu? Sau khi lên đài trực tiếp bỏ cuộc."
"Đúng như vậy, không sai!" Một hộ vệ khác gật đầu phụ họa, "Coi như là sau đó Đại Hội Võ Thuật kết thúc, cái tên Yamamoto Yu đó đến gây rối, Diệp tiểu thư cũng không định ra tay, chuẩn bị trực tiếp dẫn chúng ta rời đi rồi!"
"Bất quá cũng là khó trách à nha, cái loại rác rưởi này, căn bản là không cùng một đẳng cấp với Diệp tiểu thư! Diệp tiểu thư khinh thường ra tay cũng là tất nhiên. Huống chi khi đó Đại Hội Võ Thuật đã kết thúc, đó là chuyện riêng của Tôn gia bọn họ, Diệp tiểu thư cũng không cần thiết phải ra tay."
"Vậy... Diệp tiểu thư tại sao lại đột nhiên xuất thủ?" Một hộ vệ khác hỏi.
Nghe đến đây, Hứa Dịch đã đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Xem ra, Oản Oản tiểu thư ngay từ đầu đúng là không có ý định động thủ?
Tư Dạ Hàn thần sắc không thay đổi, vẫn như cũ đứng ở phía sau không xa, nghe 5 tên hộ vệ kia đối thoại.
Một tên hộ vệ trong đó mở miệng, "Diệp tiểu thư sở dĩ ra tay, là bởi vì cái tên Yamamoto Yu đó dám khiêu khích nhục mạ!"
Hộ vệ cầm đầu nhớ lại một cái, mở miệng nói, "Thật ra thì có thể cảm giác được Diệp tiểu thư thực sự là không hề nguyện ý động thủ, cho dù bị đối phương mắng là rác rưởi, nói muốn đánh ૮ɦếƭ nàng, sắc mặt của nàng đều chưa từng thay đổi. Mãi đến..."
Nói tới chỗ này, bốn người khác cũng đều đã nhớ ra, đồng loạt mở miệng nói, "Mãi đến lúc tên Yamamoto Yu đó nói ra câu nói kia, nói cái gì mà nàng là tình nhân của ma bệnh..."
"Không sai không sai! Các cậu vừa nhắc, tôi cũng đã nhớ ra, khi đó tôi ở rất gần Diệp tiểu thư, biểu tình của Diệp tiểu thư thay đổi chính là sau khi nghe được câu này! Sắc mặt dọa người kia, tôi nhìn mà cũng nổi da gà!"
"Hic, bất quá cũng khó trách được, nữ nhân mà, khẳng định là rất quan tâm tới vấn đề này á…! Nói nàng là tình nhân của người ta cũng thật là mất hứng! Diệp tiểu thư cũng thật là nhẫn nại!"
"Híc, thế nào, tôi nói có đúng không? Trọng điểm chính là chỗ này! Trước đó có vô số kẻ nhục mạ, không thấy Diệp tiểu thư cũng không thèm quan tâm sao? Một mực đều rất bình tĩnh, vậy mà nghe được Yamamoto Yu chửi xong liền bùng cháy ngay?"
Mấy tên hộ vệ đang trò chuyện, Diệp Oản Oản từ trên lầu đi xuống.
"Diệp tiểu thư!" Năm người lập tức cung kính chào hỏi.
Thấy năm người vẫn còn ở đó, Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi, "Gia chủ các ngươi còn chưa trở lại sao?"
"Đúng vậy." Một người trong đó trả lời, sau đó, thử thăm dò mở miệng hỏi một câu, "Chuyện đó... Diệp tiểu thư, có thể hỏi cô một chuyện không?"
Diệp Oản Oản: "Vấn đề gì? Hỏi đi!"
Hộ vệ cầm đầu mở miệng nói, "Đại Hội Võ Thuật lần này, nguyên bản từ đầu tới cuối cô dường như đều không định ra tay, cuối cùng tại sao...lại đột nhiên động thủ? Hơn nữa còn đem Yamamoto Yu đánh cho thảm như vậy?"
"Là bởi vì Yamamoto Yu làm nhục cô, làm nhục võ học Hoa quốc chúng ta hay sao?" Một tiểu hộ vệ trong đám, ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, mở miệng nói như đúng rồi, "Nói nhảm! Tôi đánh hắn đấy! Ai bảo hắn dám mắng A Cửu nhà tôi là ma bệnh!"
Năm tên hộ vệ đứng đơ tại chỗ: "..."
Đừng nói là 5 người kia, ngay cả Tư Dạ Hàn đứng sau lưng cách đó không xa cũng lộ ra thần sắc sợ sệt, tựa hồ là hoàn toàn không ngờ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Hứa Dịch vuốt vuốt cái trán, khóc không ra nước mắt...
Quả nhiên tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để suy đoán ý tưởng của Oản Oản tiểu thư.
Bên kia, nghe được câu trả lời của Diệp Oản Oản, 5 tên hộ vệ mặt đầy mộng bức.
Bọn họ nghĩ đến vô số loại nguyên nhân, cũng không nghĩ tới lại có thể sẽ là vì lý do này.
Khó trách, khó trách mãi đến khi Yamamoto Yu nói ra câu nói kia, nàng mới ra tay!
Lại có thể chỉ là bởi vì Yamamoto Yu nói chủ nhân nhà bọn họ là là "ma bệnh"?
Đây là bao che...Chính là vô cùng bao che...!!!
Thấy 5 người mặt đầy mộng bức, Diệp Oản Oản nhíu mày: "Thế nào?"
"Không có... Không có việc gì..." 5 người bọn họ nghẹn lời, lắc đầu liên tục.
Diệp Oản Oản: "Vậy còn có vấn đề gì không?"
Hộ vệ cầm đầu chần chờ mở miệng: "Vậy trước đó cô không ra tay là bởi vì..."
Diệp Oản Oản than thở: "Một phần là không có hứng thú đánh, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì... Gia chủ các người quyết không cho tôi đánh nhau."
Năm tên bọn hộ vệ: "..."
Thật là vạn vạn không ngờ tới...
Vậy nên, nãy giờ bọn họ đều đã nghĩ sai rồi hay sao?
Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản liền nhức đầu không thôi, bi ai than, "Nhưng mà, cuối cùng vẫn là phá giới rồi...Làm bậy rồi! Không nói với các người nữa, tôi phải đi mua sầu riêng đây... Không biết hai trái có đủ hay không..."
Năm người: "..."
Bọn họ chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi 2 câu hỏi mà thôi, tại sao lại cảm giác miệng bị nhét đầy thức ăn cho chó?
Cho dù là đã sớm gắng giữ bình tĩnh, trong lòng Hứa Dịch lần này cũng tràn đầy bi thảm.
Từ sau khi Oản Oản tiểu thư đột nhiên bắt đầu đổi tính, thật sự là phương thức ngược cẩu vô cùng đa dạng phong phú mà!
...
Diệp Oản Oản đi vòng quanh phòng bếp tìm một vòng, nhưng bất quá không tìm ra.
"Chủ nhân, ngài tìm cái gì vậy?" Hải Địch vội vã đi tới hỏi.
"Có sầu riêng không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Hải Địch: "Híc, chủ nhân ngài muốn ăn sầu riêng sao? Tôi lập tức đi mua ngay!"
"Được, mua hai trái đi, đừng mua loại nào quá cứng nha!" Quá cứng quỳ sẽ đau...
"Vâng, tôi lập tức đi ngay!" Hải Địch vội vàng đi ra ngoài mua rồi.
Diệp Oản Oản đóng tủ lạnh lại, vừa than thở, vừa sầu bi. Ôi lần này phải vuốt lông kiểu nào đây? Hic, chỉ sợ quỳ sầu riêng cũng chưa đủ cứu mạng.
Người ta đánh tận 2 trận à nha!
Diệp Oản Oản đang vắt hết óc suy nghĩ, xoay người một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị đã thấy được Tư Dạ Hàn đứng ở cửa phòng bếp.
Cũng không biết là anh trở về lúc nào, giờ phút này đang mặc âu phục vô cùng lịch sự, cấm dục mà cao lãnh, giống như băng sương trên đỉnh núi tuyết.
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, "Híc, A Cửu... Anh đã về rồi..."
"Ừm." Tư Dạ Hàn gật đầu, hướng về phía nàng đi tới.
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, vội vã mở miệng nói, "Chuyện là thế này, sự tình Đại Hội Võ Thuật hôm nay anh đã nghe bọn họ nói qua chưa? Em nhất định phải giải thích với anh một chút, sự tình không phải là như anh nghĩ đâu!! Lần đầu tiên em đánh nhau là bởi vì tên kia khiêu khích em, em bị ép phải đánh, em là bất đắc dĩ, em bị oan…Hu hu! Lần thứ hai, lần thứ hai tuyệt đối không phải là đánh nhau, là Tôn Tuyết Trinh cầu xin em chỉ điểm cho nàng ta một chút. Đúng vậy, là chỉ điểm, tuyệt đối không phải là đánh nhau..."
Tư Dạ Hàn từng bước từng bước đi tới trước người nàng, đưa một tay ra, vòng qua eo nàng.
Diệp Oản Oản theo bản năng lùi về phía sau một chút, tựa vào trên tủ lạnh, "Em còn muốn giải thích thêm với anh..."
Tư Dạ Hàn "Chờ một lát hẵng nói."
Diệp Oản Oản: "Hả?"
Nam nhân đưa một tay khác chống vào tủ lạnh, trong nháy mắt cúi người, đột ngột hôn lên đôi môi mềm mại của thiếu nữ…
"A..." Diệp Oản Oản nhất thời trợn to hai mắt, mặt đầy mộng bức.
Ủa, sao diễn biến của câu chuyện, lại sai quá sai như vậy?
Nàng vi phạm quy tắc, vi phạm lời hứa, không phải là nên bị trừng phạt mới đúng chứ hả?
Làm sao lại thật giống như được... khen thưởng?