"Gào! Diệp ca ca, tôi không đi, tôi không đi! Anh hãy tin vào kỹ năng diễn xuất của tôi, coi như không tự mình thể nghiệm, tôi cũng tuyệt đối có thể diễn được!" Cung Húc vừa nói vừa giãy giụa trốn về sau.
Diệp Oản Oản nghẹn ngào chẳng nói nên lời, "Coi như là diễn viên chuyên nghiệp cũng không dám nói lời như vậy, cậu lấy đâu ra tự tin? Cũng là bởi vì kỹ xảo của cậu quá kém, cho nên tôi mới cố ý dẫn cậu tới, cậu phải dùng toàn tâm toàn trí nhập vai, thực sự trở thành một người lính. Không cần diễn, cậu chính là một người lính, biết chưa?"
Cung Húc vẻ mặt đưa đám, "Thần tђเếק...À không! Nô tì không làm được..."
Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái, nhìn về phía HLV Lôi ở bên cạnh, "Tôi có thể nói chuyện với cậu ta một chút được không?"
HLV Lôi nhìn thấy Cung Húc này da mịn thịt mềm, lại còn là đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, hiển nhiên thần sắc khó coi, gật đầu đồng ý nói, "Có thể."
Diệp Oản Oản lập tức trợn mắt nhìn Cung Húc một cái, "Cậu qua đây, chúng ta nói chuyện một chút."
"Diệp ca ca, chúng ta có thể trở về nhà rồi hãy thảo luận sau được không?"
"Không thể!"
"Tôi muốn trở về nhà..." Hu hu…
Diệp Oản Oản đem Cung Húc kéo tới trong góc.
"Cung Húc, tôi hỏi cậu, khi đó tại sao cậu phải vào giới giải trí?" Diệp Oản Oản hỏi.
Cung Húc bĩu môi một cái lầu bầu, "Còn tại sao gì gì, chính là để chơi đùa chứ sao..."
Diệp Oản Oản nhìn kỹ hắn, giống như muốn đem người trước mặt mình nhìn thấu.
Cung Húc nhìn như là một tiểu thiếu gia không buồn không lo, trên thực tế, tình huống Cung gia không hề đơn giản như vậy.
Người anh trai liền trước và người em trai liền kề của Cung Húc, tất cả đều do mẹ kế sinh.
Mẹ đẻ của hắn từ rất sớm đã bệnh ૮ɦếƭ, sau đó nữ nhân cha hắn bao nuôi ở bên ngoài trở thành vợ chính thức, còn mang về một cậu con trai còn lớn tuổi hơn cả Cung Húc. Nữ nhân kia sau khi vào nhà, lại sinh cho cha hắn thêm một đứa con trai, địa vị càng thêm vững chắc.
Hai huynh đệ cùng cha khác mẹ kia của Cung Húc, một người giúp cha xử lý công ty, một người là thiên tài y học, đều khiến cha Cung Húc vui vẻ. Chỉ có Cung Húc, làm một thiếu gia con nhà giàu, cả ngày gây họa sinh sự, sau khi tiến vào giới giải trí cũng không làm chính sự, ngày ngày không chịu sống yên ổn.
Gây họa, sinh sự, vào giới giải trí, hẳn chỉ là bởi vì muốn được chú ý, muốn được yêu thương mà thôi…
Những người trong giới giải trí sau khi nhận được tin tức Cung gia vứt bỏ không thèm quan tâm đến hắn nữa, liền không chút kiêng kỵ, cũng là bởi vì biết nội tình Cung gia, biết Cung gia hôm nay là do mẹ kế của hắn cùng hai đứa con khác nắm trong tay, Cung Húc đã bị loại bỏ ra ngoài, trở thành người thừa...
Diệp Oản Oản khẽ cười nhìn hắn, "Vậy cậu chuẩn bị cứ tiếp tục một mực chơi đùa tiếp hay sao? Đúng vậy, cậu bây giờ còn trẻ tuổi, có thể chơi đùa, có thể cùng với rất nhiều thiếu nữ chơi trò mập mờ. Nhưng cậu có bao giờ để ý chưa, nếu như có một ngày, cậu gặp được cô gái mà mình chân chính yêu thích thì sao? Cậu muốn giới thiệu chính mình với nàng như thế nào? Cậu muốn nàng ta chỉ cần tra cứu tên của cậu một chút, liền chỉ thấy tất cả đều là lịch sử đen tối của cậu, tất cả đều là tin lá cải về cậu, tất cả đều là những scandal cùng những người bạn gái trước đây của cậu hay sao?"
Ngón tay của Cung Húc vô thức siết chặt, "Không có nếu như... Tôi đã có cô gái mình chân chính yêu thích rồi..."
Diệp Oản Oản thở dài, "Được rồi, tôi hiện tại hỏi lại cậu một lần nữa, cậu rốt cuộc dự định hoạch định tương lai của mình như thế nào? Nếu cậu chỉ muốn được chơi đùa, ban đầu hẳn nên học ca hát, nhảy nhót cho thật tốt, bảo vệ thật tốt hình tượng, quản lý tốt cuộc sống riêng, không làm ra những sự tình mất tư cách. Nhưng mà bây giờ những sự tình rối rắm cậu đều đã làm khắp nơi rồi..."
Diệp Oản Oản dừng một chút, tiếp tục mở miệng, "Nếu như cậu muốn làm diễn viên, như vậy nhất định phải khẳng định được thực lực cùng với sự chuyên nghiệp của mình."
Cung Húc nhìn chăm chú thần sắc lăng nhiên, khuôn mặt tuấn mĩ của nam nhân trước mặt. Khi thấy hắn nghiêm nghị khiển trách chính mình, cùng ánh mắt chuyên tâm nghiêm túc của hắn, không biết tại sao, cả người Cung Húc đột nhiên có chút nóng lên, da mịn thịt mềm mặt cũng càng ngày càng đỏ...
Gào!
Chuyện gì xảy ra!
Làm sao đột nhiên nhịp tim lại nhanh đến như vậy!
Sao lại có cảm giác Diệp Bạch như vậy... như vậy khiến cho hắn không dời mắt nổi...
Làm sao bị chửi như chó, còn bị buộc phải chịu đựng gian nan, lại muốn được nghe chửi thêm mấy lần…
Sợ là mình cong rồi!!!
Không đâu!! Hắn chính là trai thẳng, so với sắt thép còn thẳng hơn!
Nhất định là bởi vì nguyên nhân Diệp Bạch khá giống với mứt hoa nhỏ mà thôi…
Diệp Oản Oản thấy Cung Húc đứng đó ngẩn người, tức giận đạp hắn một cái, "Tôi nói chuyện cậu có nghe hay không?"
Đệt! Bị đạp làm sao lại cũng vui vẻ như vậy...
Hắn có phải là bị bệnh thần kinh rồi hay không?
Cung Húc lầu bầu mở miệng: "Tôi không đi!"
Diệp Oản Oản trên trán gân xanh nổi lên: "Được! Cậu không đi đúng không? Tôi đây đi tìm người khác tới diễn!"
"Gào, không được…!!!" Cung Húc nhất thời một tay đem bắp chân của Diệp Oản Oản đã quay người bước đi ôm lấy, thổn thức không thôi mở miệng, "Diệp ca, anh tại sao lại phũ như vậy! Anh không thể dỗ dành người ta một chút được hay sao?"
Diệp Oản Oản khóe miệng co giật, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn muốn được người khác dỗ?"
Cung Húc: "Người ta còn nhỏ mà..."
Diệp Oản Oản: "..."
Cung Húc rũ đầu xuống, biểu tình giống như con chó nhỏ lạc đường, ngồi xổm ở nơi đó dòm nàng: "Diệp ca, vậy anh cảm thấy tôi nên làm như thế nào?"
Diệp Oản Oản lập tức trả lời: "Dĩ nhiên là ngoan ngoãn đi vào trong huấn luyện, diễn tốt bộ phim này!"
Cung Húc nhất thời cảm thấy mình bị lừa, "Anh chính là đang gạt tôi vào lăn bùn!"
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, "Cậu thực sự coi giải Ảnh Đế dễ lấy như vậy sao? Trong lòng có thể có chút cân nhắc hay không?"
"Chỉ biết làm hung làm dữ với tôi thôi! Rõ ràng mỗi lần đối xử với Lạc Thần đều ôn nhu như vậy..." Cung Húc biết tính tình của Diệp Oản Oản, cũng không dám làm quá lố, thỏa hiệp mở miệng nói, "Tôi có thể ngoan ngoãn đi huấn luyện, nhưng tôi có thể nói một yêu cầu được không?"
Diệp Oản Oản liền nhìn thấu hắn muốn nói cái gì, "Không cần phải nói, không thể gặp được mứt hoa nhỏ lúc này."
Tâm tình của tên này không ổn định y như là tàu lượn siêu tốc, ai biết được nếu bây giờ hắn biết được chân tướng sẽ phát sinh chuyện gì.
Cung Húc nhất thời mặt đầy tuyệt vọng, ngồi chồm hổm dưới đất, "Tôi đây há chẳng phải là đời này đều không thấy được mứt hoa nhỏ rồi sao?"
Cung Húc đem đầu chôn vào trong gối, nhỏ giọng thầm thì, "Thật ra thì tôi biết, Diệp ca ca anh vì tôi đã hao hết tâm tư. Bộ phim này tôi có thể diễn tốt nửa phần đầu, là bởi vì có thể lột tả bản chất đem vào trong diễn xuất, nhưng còn phía sau... Tôi biết là tôi không có khả năng đoạt giải Ảnh Đế...
Hic, tại sao ban đầu tôi lại nói không lấy được Ảnh Đế liền đi ăn cứt chứ!? Biết vậy đã nói là sẽ mặc đồ con gái là được rồi…"
"Khi cậu nói làm sao lại không suy nghĩ đến hậu quả một chút?" Diệp Oản Oản không biết nói gì.
Cung Húc: "Hic, nhất thời lỡ gáy như dế kêu rồi, ai ngờ đâu gáy quá lố..."
Diệp Oản Oản nhìn Cung Húc một cái, biết chính mình cần cho hắn thêm một liều thuốc nặng đô hơn…
Cung Húc cái tên này ham chơi nhất, nếu đã nói như vậy...
Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi đổi, sau đó mở miệng nói, "Vậy thế này đi, hai chúng ta cũng đánh cược."
Cung Húc nhất thời nhìn sang, "Đánh cược cái gì?"
"Nếu như cậu thua, không lấy được Ảnh Đế, cậu mặc đồ con gái." Diệp Oản Oản mở miệng.
"Nếu như tôi thắng thì sao?" Cung Húc lập tức hỏi.
Diệp Oản Oản không chút do dự nói: "Nếu là cậu thắng rồi, tôi mặc đồ con gái."
Trong nháy mắt khi lời này của Diệp Oản Oản rơi xuống, Cung Húc nhất thời trợn to hai mắt, "Mịa nó! Chơi lớn như vậy sao?"
"Đánh cược không?" Thấy Cung Húc tinh thần tỉnh táo, Diệp Oản Oản nhíu mày.
Cung Húc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Oản Oản, tưởng tượng một chút bộ dáng hắn mặc đồ con gái, thần sắc kinh ngạc. Sau đó không biết tại sao, lỗ tai đột nhiên càng ngày càng nóng.
Cung Húc vội vã chà xát khuôn mặt, phục hồi lại tinh thần, lúc này mở miệng nói: "Đánh cược, đánh cược! Nếu là tôi thắng anh liền mặc đồ con gái, đây chính là anh tự nói đó nha!"