Giang Yên Nhiên theo bản năng hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái, thần sắc thẹn thùng mở miệng, "Thật ra thì tôi không dám tới, là người đại diện của tôi khuyên tôi nhất định phải tới thử xem!"
Một bên, nhà sản xuất phim nghe vậy lộ ra thần sắc hồ nghi, đứa nhỏ này có người đại diện?
Phỏng chừng là bạn hoặc là người nhà của nàng...
Trong giới, rất nhiều nghệ sĩ đều thích tìm bằng hữu và thân thích để làm người đại diện, không phải là chuyện kỳ quái gì.
Bồng Viễn Hồ thần sắc cảm khái cười nói, "Vậy nhất định phải giúp tôi cảm ơn người đại diện của cô rồi!"
Rốt cuộc bàn bạc hết thảy xong xuôi, Diệp Oản Oản cùng Giang Yên Nhiên đi ra khỏi khu vực thử vai.
Giang Yên Nhiên cao hứng trực tiếp nhảy cẫng lên, "Oản Oản! Mình rất vui! Cảm giác quả thật cứ như trong mơ!"
Diệp Oản Oản cười nói, "Mình đã nói là cậu nhất định có thể."
Giang Yên Nhiên gật đầu liên tục: "Vâng, Diệp Bạch đại nhân nhà ta nói dĩ nhiên là không có sai! Cậu nói có thể liền khẳng định có thể! Cũng còn may, mình không để cho cậu thất vọng!"
Giang Yên Nhiên mặc dù bình thường tính tình có chút mềm yếu, nhưng vừa đứng trước ống kính liền tiến vào một trạng thái hoàn toàn khác, cảm giác ống kính cực tốt, cũng không mất bình tĩnh chút nào. Đối với điểm này, Diệp Oản Oản vẫn rất có lòng tin.
Bất quá thuận lợi hiếm thấy như vậy, Diệp Oản Oản cũng cảm thấy rất vui sướng trong lòng.
"Ba ngày sau sẽ bắt đầu khởi quay, bên cậu thực sự không thành vấn đề chứ? Có cần mình nói với đoàn làm phim bên kia bắt đầu chậm lại mấy ngày?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không cần, mình có thể làm được!" Thời khắc này, trạng thái của Giang Yên Nhiên đã trở nên tự tin hơn nhiều.
Hai người đang nói chuyện, Sở Phong vội vã chạy tới.
"Thế nào, thế nào?"
"Em thành công rồi!"
"Có thật không, có thật không, quá tốt rồi! Nhất định phải đi ăn mừng thật tưng bừng một chuyến! Oản Oản tỷ, cô muốn đi ăn ở đâu?"
Diệp Oản Oản liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Hai người các cậu đi đi, tôi còn phải đến trường học nhận bằng tốt nghiệp."
"A, Oản Oản cậu không rảnh sao? Chúng mình có thể chờ cậu kết thúc mà!" Thần sắc Giang Yên Nhiên có chút thất vọng.
"Mình không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu nha! Hai người các cậu cứ đi chơi đi, ngày mai mình sang nhà tìm cậu, còn có chuyện phải thương lượng với cậu nữa! Cha mẹ cậu bên kia, mình cũng phải trao đổi cùng với bọn họ một chút."
Giang Yên Nhiên nghe vậy lúc này mới trời quang mây tạnh, "Ừm, vậy cũng tốt, ba mẹ mình ít ngày trước còn thúc giục mình mời cậu tới nhà ăn cơm! Việc cậu làm người đại diện của mình, mình cũng đã sớm nói qua cùng ba mẹ rồi. Bọn họ nghe nói là cậu đều phi thường yên tâm!"
"Được, các cậu mau đi đi! Mình đi trước đây!"
...
Sau khi tạm biệt cùng Giang Yên Nhiên và Sở Phong, Diệp Oản Oản lái xe đi đến Đại Học Truyền Thông Đế Đô.
Yêu cầu nhảy lớp của Đế Truyền bắt buộc tối thiểu phải hoàn thành xong chương trình học của năm nhất, sau đó mới có thể xin nhảy cấp, những thứ khác đều không có yêu cầu gì. Có thể lựa chọn nhảy một cấp, hai cấp. Nếu đủ năng lực, trực tiếp xin nhảy…ra khỏi trường cũng có thể.
Diệp Oản Oản sợ phiền toái, đương nhiên vừa nghe các giáo sư đề xuất cho nhảy thẳng, lập tức đồng ý ngay.
Có Đường Đường làm “bạn” để học cùng, luận văn tốt nghiệp của nàng cũng được hoàn thành vô cùng thuận lợi.
Vốn là nên vui vẻ, nhưng sau khi ra khỏi phòng giáo sư xong, Diệp Oản Oản nhìn tấm bằng tốt nghiệp đỏ tươi trong tay, tâm tình lại có chút mất mát.
Mặc dù việc tốt nghiệp trước thời hạn có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng cũng hy sinh luôn quãng đời sinh viên tươi đẹp nhất, không được chụp ảnh kỷ yếu cùng bạn bè, cũng như không được dự buổi lễ tốt nghiệp của chính mình.
Chỉ có thể tốt nghiệp một mình, cộng thêm tấm bằng trên tay…
Diệp Oản Oản đang thất thần, sau lưng truyền đến tiếng gọi của Lý Nham giáo sư, "Oản Oản!"
Diệp Oản Oản vội vàng xoay người lại, lên tiếng chào hỏi, "Lý giáo sư!"
"Hôm nay con tới nhận bằng tốt nghiệp?" Lý Nham hỏi.
"Đúng vậy! Làm sao ngài biết?"
Lý Nham mặt đầy nụ cười, "Con đó, đứa nhỏ này, một lần nhảy cấp thẳng đến tốt nghiệp, trong cả trăm năm lịch sử của Đế Truyền, tổng cộng cũng chỉ có 03 người làm được. Trong trường học đã sớm truyền khắp rồi, làm sao ta lại có thể không biết?
Tối hôm qua ta cùng ông nội con và một vài bằng hữu khác cùng ăn cơm trò chuyện, ông nội con ngoài miệng còn nói khiêm tốn, mà cái đuôi đã vểnh lên đến tận trời cao!"
Diệp Oản Oản nghe vậy có chút dở khóc dở cười, bất quá nàng thật đúng là phải cảm tạ Lý Nham giáo sư, luôn luôn nhắc đến nàng trước mặt ông nội, giúp nàng thu được không ít hảo cảm của ông.
"Oản Oản à, bây giờ con đã học xong, hẳn là hết bận rộn rồi chứ?" Lý giáo sư hàn huyên cùng nàng một hồi, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Oản Oản nghe được vấn đề này, nhất thời trong lòng hơi hồi hộp một chút, mí mắt giựt giựt, có loại dự cảm xấu.
Lý Nham giáo sư mặt đầy mong đợi mở miệng: "Oản Oản, ngày nào con có thời gian rảnh rỗi, ta hẹn ông bà nội con đi cùng. Người hai nhà chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, vừa vặn tiểu tử thúi nhà ta cũng trở về nước rồi!"
Diệp Oản Oản: "..."
Lý giáo sư à, sao ông còn chưa quên cái dây tơ hồng này vậy chứ…?
Cái gì mà ăn cơm!? Cái này hoàn toàn chính là buổi lễ xem mắt rồi đi…!
Không được, nàng phải mau chóng nói rõ ràng.
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, thần sắc khó xử mở miệng nói, "Thật sự là xin lỗi, Lý giáo sư, trước đây con bận học hành cùng viết luận văn, cho nên vẫn luôn không có thời gian, thật vất vả mới rảnh rỗi, cho nên đã hẹn bạn trai cùng đi ra ngoài chơi, có khả năng mấy ngày tới đều không rảnh..."
Lý giáo sư nghe vậy, nhất thời sửng sốt, "Oản Oản, con có bạn trai?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đúng thế!"
Lý giáo sư nhất thời có cảm giác đau lòng như bông hoa đẹp mình nhắm đến bị người ta hái mất, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lại đột nhiên cảm thấy có cái gì đó sai sai, "Không đúng! Nha đầu này, sẽ không phải là lừa gạt ta đấy chứ! Trước đây ta đã dò xét ý của gia gia con, hắn chính miệng nói là con không có bạn trai đấy!"
Diệp Oản Oản vội vàng giải thích, "Chuyện này, Lý giáo sư, tình huống trong nhà con, ngài cũng biết rồi đấy! Con bình thường cơ hội gặp ông bà nội không nhiều, bọn họ đều vẫn chưa biết chuyện con có bạn trai!"
"Con thật không gạt ta chứ?"
"Dĩ nhiên là sự thực, con làm sao lại dám lừa gạt ngài!"
"Oản Oản à, ta biết các người trẻ tuổi các con tương đối phản cảm việc xem mắt cùng với hôn nhân được sắp đặt. Nhưng ta đã nói với con, không phải là ta chém gió, con trai ta rất đẹp trai, tuyệt đối xứng đôi với con!" Lý Nham giáo sư chỉ coi "có-bạn-trai" là cái cớ của Diệp Oản Oản, vì vậy không ngừng cố gắng khuyên nhủ.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, "Híc, cái này... Lý giáo sư, con cảm thấy tướng mạo cũng không trọng yếu, hai người ở cùng nhau vẫn phải xem cảm giác..."
Lý Nham giáo sư nghe vậy sẳng giọng, "Làm sao, tiểu nha đầu này, còn chưa tin à? Không tin ta cho con xem hình!"
Diệp Oản Oản vì để cho Lý Nham từ bỏ ý định, đành phải vội vàng khoát tay mở miệng nói, "Không đúng, không đúng, thực sự là con đối với vẻ bên ngoài không có yêu cầu gì. Thật ra thì con thích người xấu xí một chút, có cảm giác an toàn..."
Diệp Oản Oản đang tận lực triển khai “thông não thần công” cố gắng thuyết phục Lý Nham, sau lưng đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân giẫm trên lá khô xào xạc.
Diệp Oản Oản theo bản năng mà quay đầu lại, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chợt trợn to hai mắt.
Chỉ thấy Tư Dạ Hàn mang một thân âu phục màu xám tro viền lam, trong tay đang cầm một bó hoa hồng lớn đỏ rực, đang đi về phía nàng.
Tư Dạ Hàn hôm nay đặc biệt mặc một bộ đồ khác màu đen mọi ngày, cộng thêm bó hoa to rực lửa trước иgự¢, càng làm nổi bật thêm gương mặt chói lóa nổi bật của anh.
Diệp Oản Oản thiếu chút nữa tưởng mình hoa mắt, mặt đầy mộng bức nhìn về phía người nam nhân nọ, "A... A Cửu... Anh... Sao anh lại tới đây!?"
[Lời nói dối lớn nhất trong ngày, Diệp Oản Oản: Ta thích xấu xí đấy! ]