Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 553: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Ánh mắt Diệp Oản Oản đảo qua một nhóm sơ yếu lý lịch trên mặt bàn Diệp Mộ Phàm, thuận tay cầm lên một cái hỏi, "Đã tuyển được người đại diện thích hợp rồi sao?"
Diệp Mộ Phàm than thở, "Không có đâu! Đã thử qua mấy người cũng không được! Quá mức non nớt bồng bột! Đâu hề giống có thể làm được trợ lý!"
Diệp Oản Oản: "..."
Hắn hiện tại cũng có thể chê người khác non nớt bồng bột, quả thật là không dễ dàng gì…
"Người lợi hại không có khả năng tới một công ty nhỏ như chúng ta, không có kinh nghiệm thì lại quá không đáng tin cậy, khó tìm thật..." Diệp Mộ Phàm nhức đầu không thôi, nói.



Hiện tại Diệp Oản Oản bên này có nhiều hơn một Giang Yên Nhiên phải trông nom, đồng thời dẫn dắt ba người càng không dễ dàng gì, quả thât vô cùng thiếu nhân lực.
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút hỏi, "Đúng rồi, hôm nay có cô gái họ Diêu nào tới xin việc hay không?"
"Họ Diêu? Không có! Sao vậy?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
Diệp Oản Oản mở miệng trả lời, "Tối hôm qua em cùng bạn trai và con trai em ra ngoài ăn lẩu, ngoài ý muốn gặp phải một cô gái, nhìn qua được sơ yếu lý lịch cô ấy cầm trong tay, đang xin việc ở vị trí người đại diện.
Em xem qua sơ yếu lý lịch của nàng, cảm thấy rất khá, nên đã đưa cho nàng một tấm danh tђเếק, bảo nàng tới công ty chúng ta phỏng vấn thử, chỉ là không biết nàng sẽ tới hay không?"


Giống như Diệp Mộ Phàm nói, người hơi có chút dã tâm đều sẽ muốn tìm đến một công ty lớn, cũng không mấy có khả năng sẽ chọn một công ty nhỏ mới mở như bọn họ.
Đầu năm nay phần lớn công ty mới trong ngành đều không đáng tin cậy, mở một hai năm liền bỏ nhảy, thậm chí vừa mở chỉ mười ngày nửa tháng liền đóng cửa cũng đều có. Cho nên cho dù sự cạnh tranh trong công ty lớn có kịch liệt hơn, mọi người vẫn sẽ chọn những công ty lớn.
Vào giờ phút này, sự chú ý của Diệp Mộ Phàm đều đang đặt vào câu " Tối hôm qua em cùng bạn trai và con trai em ra ngoài ăn lẩu "!!!
"Bạn trai, suốt ngày chỉ biết có mỗi bạn trai, em còn chưa bao giờ mời được người anh trai đáng thương này ra ngoài ăn được một nồi lẩu!" Diệp Mộ Phàm xụ mặt tố cáo.
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Ai nói không có? Tuần lễ trước không phải là mới ăn sao?"
Diệp Mộ Phàm: "Đó là ở nhà, ăn cùng ba mẹ! Không tính! Không phải là ra ngoài ăn một mình."
Diệp Oản Oản: "Em ăn với bạn trai, cũng đâu phải là ăn một mình, còn có con trai em đây!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Thật là đau lòng quá đi mà! Cạn…cạn rồi…hắn đã cạn lời rồi!
Hắn hiện tại đang cực kỳ hoài nghi là tiểu nha đầu này đang dối gạt hắn!


Tiểu nãi oa kia không phải là con riêng của nàng và cái tên dã nam nhân kia đấy chứ!?
Diệp Mộ Phàm đang muốn mở miệng, trên bàn, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Có điện thoại của nhân viên báo tới, "Diệp tổng, có vị tiểu thư họ Diêu tìm ngài, nói là đến để phỏng vấn."
Vẻ mặt Diệp Mộ Phàm cứng lại, nhìn về phía Diệp Oản Oản ở bên cạnh, "Có một cô em họ Diêu tìm, có phải là người em nói hay không?"
Diệp Oản Oản ánh mắt sáng lên, "Chắc vậy, để cho nàng ta vào đi!"
"Ok!" Diệp Mộ Phàm mở miệng nói với đầu kia điện thoại, "Để cho nàng đi vào."
Một lát sau, một cô gái gõ cửa đi vào, quả nhiên chính là cô gái kia tối hôm qua Diệp Oản Oản gặp được, Diêu Giai Văn.
Chỉ thấy tướng mạo của cô nàng rất phổ thông, là loại tướng mạo của người bình thường, giờ phút này tóc đã được 乃úi lại gọn gàng, trên người mặc một thân trang phục Chanel, chẳng qua chỉ là kiểu dáng đã lỗi thời, có vẻ rất cũ kỹ.
Rõ ràng nàng ta biết là người trong giới này dựa vào ăn mặc, nhưng bởi vì nguyên nhân kinh tế lại không mua nổi kiểu mới, chỉ có thể chuẩn bị một bộ đồ xa xỉ duy nhất để đến dự những sự kiện quan trọng.
Bất quá cô gái trang điểm da mặt khéo léo, thần thái cũng rất tự nhiên phóng khoáng, thoạt nhìn khá cởi mở.

"Ngài khỏe chứ, tôi là Diêu Giai Văn, là nhân viên cũ của Trí Thượng Truyền Thông…" Diêu Giai Văn đơn giản tự giới thiệu mình.
Diệp Mộ Phàm đảo mắt nhìn sơ yếu lý lịch của cô gái, nhìn thần sắc hẳn là vẫn rất hài lòng, nhíu mày hướng về Diệp Oản Oản trên ghế sa lon nhìn một cái, "Lợi hại nha, ăn nồi lẩu cũng đều có thể nhặt được bảo!?"
Công ty bọn họ không có đại nhân vật, còn người không có kinh nghiệm cũng không thích hợp, người như này ngược lại là vô cùng phù hợp.
Nhìn sơ yếu lý lịch của cô gái này, thực sự là một người biết nỗ lực cố gắng phấn đấu.
Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng nhìn về phía Diêu Giai Văn mở miệng nói, "Xin chào, Diêu tiểu thư đúng không? Bằng hữu của tôi có nhắc qua cô."
Diêu Giai Văn liền vội mở miệng, "Ngài chính là... Diệp tổng thanh tra? Tối hôm qua tôi không cẩn thận ᴆụng phải bằng hữu của ngài, sau đó nàng đưa cho tôi danh tђเếק của ngài. Bất quá tôi không dám mạo muội gọi điện thoại cho ngài, nên trực tiếp tới công ty nộp hồ sơ xin phỏng vấn..."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái ra vẻ đã hiểu, "Các người cứ tiếp tục."
Vì vậy, tiếp theo Diệp Mộ Phàm liên tục hỏi Diêu Giai Văn một số vấn đề, tất cả Diêu Giai Văn đều đối đáp trôi chảy.
Sau mười mấy phút, Diệp Mộ Phàm hài lòng gật đầu, tùy ý nhìn về phía Diệp Oản Oản bên cạnh, "Cậu thấy thế nào, lão đại?"
"Không tệ, tốt vô cùng, nếu không có vấn đề gì khác, ngày mai có thể trực tiếp bắt đầu đi làm." Diệp Oản Oản mở miệng.


Diêu Giai Văn nghe vậy nhất thời tỏ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh lại lộ ra thần sắc khó xử.
"Sao vậy, còn có vấn đề gì không?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
Sắc mặt của Diêu Giai Văn hơi trầm xuống, biểu tình thoạt nhìn dường như có vài phần giằng co, một hồi lâu sau, do dự nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng nói: "Tôi... Tôi…có thể ứng trước ba tháng tiền lương hay không?"
Còn chưa nhận chức đã muốn ứng trước ba tháng tiền lương, bất kể là công ty nào, phỏng chừng đều sẽ không đồng ý.
Nhìn bộ dạng của Diêu Giai Văn, nàng lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy, đối với một điểm này hẳn là hiểu rõ vô cùng. Nhưng có vẻ cũng là đến bước đường cùng, mới phải mở miệng nói ra cái yêu cầu này.
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm, "Ứng trước tiền lương, nếu như cô là nhân viên kỳ cựu của công ty, yêu cầu này có thể xem xét, bất quá, còn chưa nhận việc đã muốn ứng trước tiền lương... Là có chuyện gì khó xử sao?"
Diêu Giai Văn thần sắc càng bối rối hơn rồi, "Tôi... Thật xin lỗi, tôi biết yêu cầu này của tôi rất vô lý. Bởi vì lúc trước Trí Thượng cạnh tranh quá kịch liệt, tôi vì bồi dưỡng người mới cũng đã tự mình bỏ ra rất nhiều tiền vào trong đó, mấy năm nay cơ hồ không tích lũy được chút tiền nào... Tôi bên này mới vừa từ chức, lại đúng lúc cha tôi đột nhiên phát bệnh..."
"Hic, tình huống của cô tôi rất đồng cảm, bất quá chuyện này, không phù hợp với quy định công ty..."
Nếu là lúc trước, Diệp Mộ Phàm nhìn thấy một nữ hài tử đáng thương như vậy, khẳng định sẽ vung một khoản tiền lớn trực tiếp cho nàng. Bất quá bây giờ, ưu tiên hàng đầu lại là quy định của công ty, có thể thấy được sự tiến bộ thần tốc của hắn.
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm nửa ngày, sau đó quả quyết nghiêng đầu bán cái cho Diệp Oản Oản, "Lão đại, cậu xem thử có thể không?"


Diêu Giai Văn thấy Diệp Mộ Phàm đi hỏi Diệp Bạch, thần sắc hơi có chút kinh ngạc.
Ông chủ của công ty này không phải là Diệp Mộ Phàm sao?
Tại sao bắt đầu từ lúc nãy nàng đã phát hiện, dường như Diệp Mộ Phàm đều luôn hỏi thăm ý kiến của Diệp Bạch?
Hơn nữa, dáng vẻ của Diệp Mộ Phàm thoạt nhìn dường như rất sợ Diệp Bạch...
Diệp Oản Oản mở miệng: "Có thể, để cho thời điểm nàng ta ngày mai báo danh liền ghé phòng tài vụ ứng lương đi."
Ba tháng tiền lương đổi lấy một nhân viên ưng ý, vẫn được tính là không thiệt thòi à nha!
Diêu Giai Văn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy cảm kích, "Cảm ơn, cảm ơn Diệp Tổng, cảm ơn Diệp Tổng Thanh Tra!"
Diệp Oản Oản: "Không cần khách khí, năng lực cùng thực lực của cô hoàn toàn xứng đáng với yêu cầu này."
Diêu Giai Văn nghe vậy, trong lòng không khỏi rung động một cái, Diệp Bạch không hề nói là bởi vì đồng cảm, mà lại nói là vì thực lực của nàng nên mới đồng ý với yêu cầu của nàng. Một câu nói không chỉ công nhận năng lực của nàng, cũng hóa giải được nỗi khó xử của nàng.
Diêu Giai Văn: "Cảm ơn..."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!