"Nội dung công tác của tôi là…?" Diêu Giai Văn lên tinh thần, dò hỏi.
Diệp Oản Oản mở miệng, "Trước mắt Hàn Thiên Vũ bên kia đã có người đại diện được phân công quản lý, dưới tay tôi trừ Cung Húc cùng Lạc Thần, còn có một nữ nghệ sĩ công ty đang bồi dưỡng.
Hiện tại trước tiên cô làm trợ thủ của tôi, giúp tôi xử lý những hoạt động cùng công việc liên quan đến nghệ sĩ dưới tay. Chờ công ty khuếch trương, mở rộng quy mô tuyển mộ người mới, cô có thể lựa chọn và độc lập dẫn dắt người mới."
Nàng đang rầu rĩ Lạc Thần, Cung Húc còn có Giang Yên Nhiên bên kia không có biện pháp chiếu cố toàn bộ, hiện tại chung quy xem như khá thở phào.
Diêu Giai Văn vội vàng gật đầu, "Được, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Trước khi tới nàng đã tìm hiểu qua các tài liệu liên quan tới Chư Thần Thời Đại, đương nhiên biết thủ hạ của Diệp Bạch – Cung Húc và Lạc Thần đều là nghệ sĩ hạng nhất, nàng ở Trí Thượng nhiều năm như vậy, đều không có cơ hội dẫn dắt nghệ sĩ hạng hai trở lên.
Mặc dù trước mắt chẳng qua chỉ là trợ lý Tổng Thanh Tra, nhưng đã đủ để để hiện sự coi trọng của Diệp Bạch đối với nàng.
...
Diêu Giai Văn đúng hạn báo danh, Diệp Oản Oản giúp nàng giới thiệu một vòng công ty, sau đó dẫn nàng cùng đi đến thành phố C "thăm tù", đem nàng giới thiệu cho Cung Húc và Lạc Thần để làm quen.
Diêu Giai Văn quen việc rất nhanh, cơ hồ không cần Diệp Oản Oản tiêu tốn thời gian, rất nhanh đã bắt đầu công tác của nàng.
Thời gian đảo mắt qua đi.
Giang Yên Nhiên thuận lợi gia nhập đoàn làm phim, thoắt cái khóa đặc huấn của Cung Húc cùng Lạc Thần cũng đã chuẩn bị kết thúc.
Vì muốn ứng tuyển giải thưởng Kim Lan, cộng thêm muốn kịp cho đề cử năm sau, giờ phút này các đoàn làm phim lớn đều đang bận rộn. Hơn nữa, năm nay sự cạnh tranh càng thêm khốc liệt.
Khóa đặc huấn của Cung Húc cùng Lạc Thần kéo dài thời gian quá lâu, mọi người trong đoàn làm phim cũng đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. Bất quá vẫn là Diệp Oản Oản gánh vác áp lực, kiên trì để cho bọn họ hoàn thành đầy đủ khóa huấn luyện.
Đặc khu C, đại đội quân chủng đặc biệt, phòng ăn.
Diệp Oản Oản đi qua cổ vũ lần cuối cùng, Diêu Giai Văn quan tâm chuẩn bị không ít thuốc trị thương.
Cung Húc hai ba đớp đã làm thịt xong một cái bánh bao lớn, vừa ăn vừa đưa cái mặt bẻm bẻm nhìn Diệp Oản Oản mở miệng: "Mọi người đều hẳn là đã chờ rất lâu rồi! Diệp ca ca, áp lực của anh khẳng định là rất lớn! Haizzz... Thật là quá thương tiếc cho anh... Không bằng huấn luyện của chúng ta kết thúc trước thời hạn để giảm áp lực cho anh, được chứ?"
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, "Không cần thương tiếc như vậy, cảm ơn! Còn có một tuần, kiên trì huấn luyện xong mới thôi!"
Cung Húc nhất thời ôm lấy cánh tay của Diệp Oản Oản, "Oa oa oa... Vậy anh hãy thương tiếc tôi đi mà! Anh nhìn tôi này! Nhìn tôi một chút này, trước khi tới đây là một bông hoa tươi non xinh đẹp, hiện ra trải qua gió mưa bão táp, đã trở thành một bông cúc vàng úa rồi, cúc cũng muốn nở hoa luôn rồi! Hu hu hu!!!"
Diệp Oản Oản nghe vậy nhíu mày, nhìn lướt qua thanh niên trước mắt.
Sự thay đổi của Cung Húc, đương nhiên không chỉ là hiện tại đã hoàn toàn không kén ăn, cho gì ăn nấy, mà tinh khí thần cả người cũng đều thay đổi rất nhiều.
Nếu như nói trước kia là nam hài, là tiểu thịt tươi, mà bây giờ, quả thật có vài phần cảm giác như một người đàn ông đích thực rồi.
Nói thật, Cung Húc có thể kiên trì lâu như vậy, nàng thật ra vô cùng kinh ngạc. Cái tên này mặc dù hai ba ngày đầu làm nũng, nhao nhao nói muốn trở về, nhưng bất quá vẫn kiên trì được.
Diệp Oản Oản nghe vậy mở miệng nói, "Người nào nói? Hiện tại đẹp trai hơn, trước kia là bông hoa cứt lợn thôi, bây giờ lại vững vàng như đại thụ, như thương tùng kình bách."
Cung Húc nghe vậy, nhất thời trợn to hai mắt: "Có thật không? Có thật không? Tôi càng đẹp trai hơn sao?"
Nếu như phía sau Cung Húc có cái đuôi mà nói, vào lúc này phỏng chừng cũng đã quẫy lia lịa y như quạt máy rồi.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ liếc hắn một cái, "Thật mà, không tin cậu cứ hỏi Giai Văn."
Một bên Diêu Giai Văn vội vàng phụ họa nói: "Là sự thực, quả thật là càng đẹp trai hơn, mặc dù lúc trước cũng rất tuấn tú, bất quá, là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, tôi cảm thấy như bây giờ tốt hơn."
Cung Húc nhất thời tâm hoa nộ phóng, con mắt lấp lánh dòm Diệp Oản Oản cầu khen ngợi, "Vậy Diệp ca ca, anh nhanh nói nhiều một chút, nơi nào đẹp trai hơn, đẹp trai ở nơi nào?"
Diệp Oản Oản sau khi trầm ngâm chọn lời thật lâu, mới mở miệng, "Ừ... Nếu như nói trước kia là chó, như vậy hiện tại sao? Chính là chó sói!"
Cung Húc sắc mặt sụp đổ: "Oa oa oa Diệp ca ca, sao anh lại mắng tôi..."
Diệp Oản Oản không nói gì: "Tôi khen cậu đấy! Cậu có thể học được cách bắt được trọng điểm hay không?"
Cung Húc lập tức lại ‘sợ thiên hạ không loạn’ hỏi, "Vậy còn Lạc Thần thì sao, Lạc Thần thì sao?"
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút: "Lạc Thần sao... Biến hóa của cậu ấy không lớn như cậu!"
"A ha ha ha... Tôi biết ngay mà!" Cung Húc nhất thời chống nạnh cười to.
Diệp Oản Oản thần sắc nghẹn ngào, biến hóa lớn đáng giá để cao hứng như vậy sao?
Thay đổi lớn như vậy, còn không phải có nghĩa là trước đây cậu quá cặn bã sao?
Cung Húc vẫn trước sau như một dễ dụ, vẫn như thường lệ bị mấy câu nói của Diệp Oản Oản lập tức trấn an được rồi.
Diệp Oản Oản nói xong, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Chiều có chuyện, tôi đi đây! Đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, mấy ngày cuối cùng, cố gắng giữ vững thật tốt! Mấy ngày nay tôi tương đối bận rộn, các cậu có chuyện gì trực tiếp liên lạc với Giai Văn!"
Cung Húc cắn đũa, con ngươi chuyển động, "Ồ..."
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi không lâu, Cung Húc lập ôm Lạc Thần bên cạnh một cái, "Này, tên ngốc, cậu có phát hiện ra không!"
"Cái gì?" Lạc Thần không nhịn được liếc Cung Húc đang thao thao bất tuyệt một cái.
"Diệp ca có cái gì không đúng nha, mấy ngày gần đây mỗi lần thăm chúng ta, đều đi rất vội vàng, giống như là bị cái gì đó rượt vậy. Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, phần lớn thời điểm đều là Tiểu Văn Tử phụ trách chúng ta. Thủ hạ Diệp ca ca chỉ có hai ta, rốt cuộc là có gì bận rộn?"
Lạc Thần cau mày: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Cung Húc hai con ngươi híp lại: "Tôi hoài nghi... Diệp ca sau lưng chúng ta cõng lấy một em chó khác ngoài tôi rồi..."
Lạc Thần: "..."
Nói theo một ý nghĩa nào đó, trực giác của Cung Húc chuẩn như thần.
Thừa dịp Cung Húc và Lạc Thần đang huấn luyện, phần lớn tinh lực của Diệp Oản Oản đều tập trung ở Giang Yên Nhiên bên kia...
...
...
Lại qua một tuần.
Đặc huấn của Cung Húc cùng Lạc Thần rốt cuộc cũng đã hoàn thành, đoàn phim 《 Sinh Tử Một Đường 》 bắt đầu tiến hành quay những phân cảnh bộ đội.
Lần này sau khi Cung Húc cùng Lạc Thần đặc huấn trở về, sự thay đổi trên người Lạc Thần cơ hồ là có thể dùng mắt thường cũng thấy được, nhưng còn Cung Húc thì sao... Thay đổi thật sự là không rõ ràng...
Chỉ từ vẻ bề ngoài đến xem, Lạc Thần giang nắng dầm mưa đen đi một chút, nhưng Cung Húc thời gian dài như vậy lại vẫn trắng nõn như cục bột, thần thái vẫn tinh ranh lém lỉnh như trước.
Người không biết còn tưởng rằng hắn vừa đi du lịch về nữa đấy!
Lưu Thanh ở bên này còn đang nói đùa, Cung Húc thì ngồi chỗ đó y như là đại gia, bận bịu tự sướng một hồi, rồi lại gọi Đông Tử vội vã đặt bữa trưa, bữa ăn tối. Sau đó, còn đi vòng quanh Giai Văn nịnh bợ, ca tụng đủ kiểu, để dụ dỗ Giai Văn đi giúp hắn mua quà vặt...
Nhìn thấy trạng thái của Cung Húc như vậy, mọi người trong đoàn làm phim bao gồm cả Lưu Thanh trong đó, tất cả đều lo lắng.
"Diệp tổng thanh tra, hai người bọn họ vừa mới kết thúc huấn luyện, chính là thời điểm có trạng thái tốt nhất. Cho nên sắp xếp của tôi là, tranh thủ lúc này, trước tiên quay những cảnh quay khó nhất. Diệp tổng thanh tra, anh thấy thế nào?" Đạo diễn Lưu Thanh hỏi thăm.
"Tôi cảm thấy cũng được." Điểm này, ý tưởng của Diệp Oản Oản hoàn toàn nhất trí với Lưu Thanh.
Lưu Thanh mở kịch bản ra, sau đó mở miệng phân tích nói, "Cảnh quay đầu tiên hôm nay tương đối kịch liệt, là một cảnh quay Cung Húc đánh nhau cùng với nhân vật phản diện. Tiết Thiếu Dương thời điểm mới vừa vào bộ đội vẫn còn tác phong con nhà giàu, không học vấn không nghề nghiệp. Mãi đến một bước ngoặt này, khiến cho tính tình cậu ta đại biến, bắt đầu đối đãi nghiêm túc với nghề nghiệp mới của mình."