Vào giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người dưới đài đều rơi vào trên người Giang Yên Nhiên.
Trong đó không thiếu các nghệ sĩ có ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tỵ.
Bộ phim đầu tiên khi xuất đạo chính là tác phẩm của đạo diễn Bồng Viễn Hồ, còn lấy được giải thưởng Ảnh Hậu giải Kim Lan.
Cao như vậy, lại còn trẻ như vậy, thực lực của bản thân cùng ngoại hình tất cả đều tốt vô cùng! Có thể nói là tiền đồ rộng mở.
Bao nhiêu người phải hao phí 5 năm, 10 năm, thậm chí mấy chục năm mới có thể đạt tới độ cao này. Bao nhiêu công ty tiêu tốn vô số tinh lực lớn mới có thể bồi dưỡng ra được một cây đại thụ của làng điện ảnh. Vậy mà nàng nhẹ nhàng thoái mái liền lấy được rồi, dùng ánh hào quang chói mắt như thế để tiến vào giới giải trí.
Thậm chí một vài lão tiền bối trong giới giải trí cũng đều rất tán thưởng nàng…
"Ha ha, thật là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Hiếm khi thấy được giới giải trí có được người mới xuất sắc như vậy!"
"Đúng là một hạt giống tốt khó kiếm! Khó trách có thể khiến cho người kén chọn như đạo diễn Bồng nhìn trúng!"
"Tôi thấy Giang Yên Nhiên này sợ rằng sẽ trở thành Kiều Vũ Phỉ thứ 2 của giới giải trí rồi! Ban đầu Kiều Vũ Phỉ cũng là 19 tuổi dựa vào bộ phim đầu tiên liền lấy được giải Ảnh Hậu. Bây giờ 3 năm qua đi, đều đã tiến quân vào thị trường quốc tế, vững vàng củng cố vị trí siêu sao hạng nhất rồi đấy!"
Bồng Viễn Hồ nghe lời tán dương bên tai, lộ ra vẻ hài lòng cùng thần sắc tán thưởng hiếm thấy, "Nha đầu này quả thật không tệ, căn cơ phi thường vững chắc, ngộ tính cực mạnh, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao?" Có người hỏi.
"Sau lưng tiểu nha đầu, sợ là có danh sư hướng dẫn!" Bồng Viễn Hồ trầm ngâm nói.
Những người bên cạnh nhất thời hứng thú, "Ồ? Danh sư hướng dẫn? Chẳng lẽ còn có lão sư nào lợi hại hơn so với đạo diễn Bồng ngài?"
Bồng Viễn Hồ nhìn theo Giang Yên Nhiên đang hướng về phía trên đài đi tới, "Tôi cũng chỉ là suy đoán. Nha đầu kia rõ ràng chỉ là một người mới không có chút kinh nghiệm nào, nhưng là, nàng làm quá tốt rồi! Mấy tháng này tại đoàn làm phim, cơ hồ một chút sai sót cũng đều không hề phạm qua..."
...
Vô luận như thế nào, một hạt giống tốt hoàn mỹ, có tiềm lực lớn như vậy, còn được Bồng Viễn Hồ coi trọng như thế, lời vàng ý ngọc tán dương, tuyệt đối là đối tượng mà tất cả các công ty trong ngành săn đón.
Những người ôm ý định đào góc như Diệp Y Y và Đàm Uy không phải số ít.
Chử Hồng Quang cũng là một người trong số đó.
Danh sách mới vừa công bố một cái, Chử Hồng Quang lập tức mở miệng dặn dò cùng cao tầng của Hoàn Cầu bên cạnh, "Tổng thanh tra Hạng, cô bé này, nhất định phải tranh thủ ký hợp đồng trước khi bọn Hoàng Thiên Giải Trí ký tới!"
Tổng Thanh Tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ của Hoàn Cầu Giải Trí, Hạng Kiệt nghe vậy mở miệng nói, "Chử tổng, phim của đạo diễn Bồng trước đó tôi đều một mực quan tâm, cho nên ngay lập tức sau khi biết kết quả thử vai, đã sớm đi tìm hiểu tài liệu liên quan đến Giang Yên Nhiên!"
"Sau đó thì sao?" Chử Hồng Quang lập tức hỏi.
"Khi đó, tôi biết được Giang Yên Nhiên chỉ là một học sinh phổ thông, còn chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, cho nên tự mình đi tìm nàng trao đổi qua một lần. Nhưng khi đó, nàng cự tuyệt.
Tiểu nha đầu kia, ngay cả Hoàn Cầu chúng ta đi đào lại có thể cũng đều không chịu nhả ra, phỏng chừng chính là chờ lấy được kết quả của giải thưởng Kim Lan, đòi một cái giá cao hơn đấy!" Hạng Kiệt mở miệng nói.
Chử Hồng Quang trầm ngâm nói, "Bất kể nàng có yêu cầu gì, đều thỏa mãn nàng!"
Đào một người có sẵn tiềm lực, so với bỏ một số tiền lớn bồi dưỡng một người mới chưa biết có tiền đồ hay không, sẽ tốt hơn nhiều!
Trừ phi có người đại diện có ánh mắt độc đáo, có khả năng bồi dưỡng nhân tài cực mạnh! Nếu không, muốn tạo nên một đại minh tinh, nhất là nghệ sĩ phái thực lực, khó như lên trời...
Nghĩ tới đây, trong đầu của Chử Hồng Quang trong nháy mắt hiện lên "Diệp Bạch" danh tự này, tâm tình không khỏi lại chùng xuống.
Bởi vì một cái quyết định sai lầm, hiện tại hắn phải hao phí gấp mấy lần tinh lực để đền bù tổn thất.
Hạng Kiệt: "Được rồi Chử tổng, tôi hiểu mà! Chuyện này tôi sẽ đem kết khả năng để hoàn thành!"
Chử Hồng Quang không yên tâm, lại tăng thêm một câu, "Bất kể Hoàng Thiên ra giá bao nhiêu, cậu cứ việc ép bọn họ! Buổi lễ trao giải vừa kết thúc lập tức đi làm ngay!"
Hạng Kiệt: "Vâng.."
Nghe được đối thoại của Chử Hồng Quang cùng cao tầng công ty, một bên Thái Dũng Thắng líu ríu mở miệng, "Cậu, chi bằng, chuyện này để tôi đi cho? Tôi nhất định giúp ngài làm xong!"
Chử Hồng Quang nhất thời hạ thấp giọng rống giận, "Ngươi câm miệng cho lão tử! Chuyện này ngươi dám nhúng tay, liền cút ra khỏi công ty cho ta! Phế vật vô dụng!"
Thái Dũng Thắng mặt đầy ủy khuất: "Tôi... Tôi làm sao lại phế vật? Dầu gì cũng cầm được một giải người mới xuất sắc nhất..."
"Ngươi còn dám nói!" Chử Hồng Quang thiếu chút nữa bị tức ૮ɦếƭ.
Hạng Kiệt yên lặng không nói, tận lực giảm bớt cảm giác mình có tồn tại, không muốn dính líu tới cuộc cãi vã của hai người này.
Bất quá, hắn ngược lại lại rất đồng tình với Chử Hồng Quang. Dù sao ban đầu Diệp Bạch vẫn là do ông ta tự mình phá cách cho trúng tuyển.
Mặc dù ngay từ đầu là vì muốn kiềm chế Chu Văn Bân, nhưng không nghĩ đến lại là một nhân tài khó kiếm, Quang Diệu Truyền Thông dưới sự dẫn dắt của cậu ta càng ngày càng tốt.
Đối với một công ty mà nói, nhân tài quá trọng yếu, huống chi một nhân vật cấp “quỷ tài” như Diệp Bạch.
Mắt thấy cháu ngoại nhà mình đem Diệp Bạch ép rời đi, sau đó trơ mắt nhìn Diệp Bạch hô phong hoán vũ, dưới tình huống đang bị Hoàng Thiên và Hoàn Cầu đồng thời chèn ép, lại bồi dưỡng ra được hai vị Ảnh Đế...
Lại nghĩ, nếu như ban đầu không ép Diệp Bạch rời đi, hết thảy các thứ này đều là của Hoàn Cầu...
Ho khan, nếu như hắn là Chử Hồng Quang, hắn cũng sẽ tức đến điên rồi...
...
Dưới đài, tất cả khách quý, nghệ sĩ, cao tầng các công ty, muôn người chú ý, đều dùng ánh mắt nóng bỏng hướng về thiếu nữ ở trên sân khấu nhìn lên.
Vô số công ty kinh doanh đều đã chuẩn bị sẵn sàng để ςướק người…
Hôm nay Giang Yên Nhiên mặc một chiếc váy dạ hội ngắn do Diệp Oản Oản chọn giúp nàng, giống như đóa hoa chớm nở, chậm rãi tỏa ra hào quang của riêng nàng.
"Xin mời Ảnh Hậu tân nhiệm của chúng ta có đôi lời phát biểu cảm nghĩ! Xin mời Giang Yên Nhiên tiểu thư!" Người MC khách khí đưa micro sang.
"Cảm ơn." Giang Yên Nhiên dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, hồi hộp là khó tránh khỏi, tay cầm micro cũng đều khẽ run run.
Dưới sân khấu, tầm mắt của Diệp Oản Oản trực tiếp vượt qua đám người, tập trung rơi vào trên người của cô bé.
Nhớ lại kết cục kiếp trước của Giang Yên Nhiên, nhìn dáng vẻ của nàng tỏa ra hào quang bốn phía lúc này, trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy ấm áp.
Ấm áp vì người khác, cũng là ấm ấp vì bản thân mình.
Giang Yên Nhiên thấy người kia ở dưới sân khấu, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Cúi người xuống, Giang Yên Nhiên đầu tiên là cúi chào một cái thật sâu. Sau đó, nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, cầm lấy micro mở miệng: "Đầu tiên, cảm ơn Ban Giám Khảo cùng Ban Tổ Chức đã cho tôi một cơ hội như thế này, cảm ơn sự tín nhiệm của đạo diễn Bồng đã cho tôi vai diễn này, cảm ơn bạn bè trong đoàn làm phim, mấy tháng vừa qua đã cố gắng..."
Dưới đài, một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Lời mở đầu của Giang Yên Nhiên lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất, cảm tạ tất cả mọi người.
Giang Yên Nhiên dừng một chút, ngay sau đó thần sắc kiên định tiếp tục mở miệng nói: "Trừ cái đó ra, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn một người."
Thông thường mà nói, khi nghệ sĩ đạt giải phát biểu cảm nghĩ lại nhắc tới một người muốn đặc biệt cảm ơn, không phải là có bát quái, thì cũng là chủ đề hot.
Cho nên, tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú chờ đợi Giang Yên Nhiên nói tiếp.
Trong mắt Giang Yên Nhiên tràn đầy sự cảm kích và sắc màu ấm: "Nếu như không có cậu ấy, sẽ không có Giang Yên Nhiên ngày hôm nay đứng ở chỗ này."