Nghe được lời của Giang Yên Nhiên, dưới đài là từng trận xì xào bàn tán.
Chẳng lẽ Giang Yên Nhiên muốn cảm tạ một vị tiền bối hay là lão sư nào đó trong ngành?
Bọn họ biết ngay mà! Một người mới có thể lấy được Ảnh Hậu, sau lưng nhất định là có cao thủ!
Chỉ riêng một cửa ải thử vai của đạo diễn Bồng, đã tuyệt đối không phải là dễ dàng thông qua như vậy…
Phải biết, đạo diễn Bồng chỉ riêng tìm nhân vật nữ chính, liền tiêu tốn hơn nửa năm, yêu cầu nghiêm khắc đến mức khiến người ta tê cả da đầu.
Bao nhiêu cây đại thụ đều không thể thử vai thành công nhân vật này của “Hoa Lài”, nhưng một người mới như Giang Yên Nhiên lại được thông qua! Nói nàng không có người chỉ điểm, không một ai lót đường cho nàng, ai tin?
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hiếu kỳ mà bát quái, hướng về Giang Yên Nhiên nhìn lại, muốn biết người kia sau lưng Giang Yên Nhiên, rốt cuộc là ai...
"Cậu ấy là bằng hữu tốt nhất, cũng là ân nhân của tôi, lão sư của tôi."
"Cậu ấy cho tôi một sinh mệnh thứ hai, một lần, đã từng cứu tôi ra khỏi vũng bùn; một lần, cậu ấy cho tôi biết ước mơ..."
"Tôi vẫn luôn cảm thấy, tôi so với tất cả mọi người đều may mắn hơn, bởi vì có cậu ấy ở bên cạnh tôi, giúp tôi tránh khỏi tất cả các cung đường quanh co."
"Cậu ấy dạy cho tôi sự tự tin, nói cho tôi biết, so với làm việc ở hậu trường, tôi thích hợp với diễn xuất hơn. Cậu ấy dạy cho tôi hết thảy kỹ xảo diễn xuất, bảo tôi dốc lòng học tập, củng cố kiến thức cơ bản."
"Bao gồm, cả lần đi thử vai cho 《 Hoa Lài 》của đạo diễn Bồng lần này, cũng là cậu ấy một mực khích lệ tôi đi thử vai; nói cho tôi biết, nhân vật này vô cùng thích hợp với tôi, cho tôi dũng khí bước một bước đầu tiên."
"Cậu ấy thức đêm nghiên cứu kịch bản, phụng bồi tôi luyện tập các phân cảnh, theo tôi đi thử vai, giúp tôi giải đáp hết thảy những nghi hoặc..."
...
Diệp Oản Oản nghe mỗi một câu nói của Giang Yên Nhiên trên sân khấu, trên mặt là nét ôn nhu xưa nay chưa từng có.
Một bên, người MC rốt cuộc không nhịn được mở miệng, nói ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn hỏi: "Xem ra, người mà Yên Nhiên cô muốn cảm tạ, đối với nhân sinh của cô có ảnh hưởng vô cùng trọng yếu? Thậm chí ngay cả bộ phim này của đạo diễn Bồng, đều là cậu ấy giúp cô chọn?"
Giang Yên Nhiên: "Vâng, không có cậu ấy, sẽ không có tôi ngày hôm nay."
Người MC: "Không biết người trong miệng Yên Nhiên nhắc tới, rốt cuộc là ai vậy?"
Ánh mắt của Giang Yên Nhiên lóe lên lệ quang, trực tiếp nhìn thẳng về phương hướng của Diệp Oản Oản, "Trước đây, tôi chưa bao giờ đề cập tới tên của cậu ấy, là bởi vì, tôi cảm thấy tôi không đủ tư cách. Nhưng bây giờ, tôi rốt cuộc có thể..."
"Có thể vào một dịp như ngày hôm nay, ở trên bục trao giải, cầm lấy giải thưởng này, nói cho tất cả mọi người..."
Ở bên dưới đài là những ánh mắt vô cùng nóng bỏng...
Âm thanh Giang Yên Nhiên khẽ run run mà mở miệng ——
"Cậu ấy chính là người đại diện của tôi... Diệp Bạch!"
...
Cậu ấy chính là người đại diện của tôi, Diệp Bạch...
Diệp Bạch ——
Lời nói của Giang Yên Nhiên, thông qua micro, vang vọng bên trong toàn bộ đại sảnh của buổi lễ trao thưởng!
Trên đài, khuôn mặt tuyệt trần của thiếu nữ rơi lệ, tầm mắt kích động rơi thẳng về phía những nghệ sĩ dưới đài.
Chuyên viên quay phim khựng lại một hồi, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lập tức đem ống kính chĩa về phía Diệp Bạch.
Toàn bộ hội trường lễ trao thưởng yên lặng mất mấy giây.
Sau đó, các nghệ sĩ, khách quý ở đây lần lượt bởi vì quá độ kinh ngạc mà không để ý hình tượng rối rít đứng lên, vô số người nghiêng đầu hướng về một góc nào đó ở phía sau nhìn sang…
Diệp Bạch?
Giang Yên Nhiên thì ra đã có người đại diện, mà người đại diện của nàng lại là…Diệp Bạch!
Phó Tổng giám đốc tiền nhiệm của Quang Diệu Truyền Thông, đương nhiệm Tổng Thanh Tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ của Chư Thần Thời Đại, Diệp Bạch!
Người đại diện của Cung Húc và Lạc Thần, hai người mới vừa lên nhận giải thưởng lớn Ảnh Đế, Diệp Bạch?
"Mịa nó!!!"
Trong đám người đang ngơ ngác há hốc mồm, không biết là ai kích động mở miệng lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng này, sau đó chính là một loạt tiếng xôn xao đầy kích động.
"Giang Yên Nhiên đã có người đại diện rồi hả? Người đại diện của nàng là Diệp Bạch?"
"Diệp Bạch... Diệp Bạch không phải là người đại diện của Lạc Thần cùng Cung Húc sao?"
"Ta phi! Bưng ra một Đôi Ảnh Đế đã quá đáng sợ, vậy mà còn không thỏa mãn, tiếp theo lại ra một cái Ảnh Hậu! Diệp Bạch này! Có phải là quái vật hay không vậy!"
"Quá đáng sợ đi!"
...
Vào giờ phút này, dưới đài Chử Hồng Quang ngồi ngây ngốc như một pho tượng ở chỗ đó, "Mới vừa... Mới vừa rồi cô bé kia nói... Nói cái gì?"
Hạng Kiệt vẫn còn đang trong sợ hãi, nghe vậy vội vã phục hồi lại tinh thần, lau mồ hôi, nuốt nước miếng, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch như mất máu quá nhiều của Chử Hồng Quang, cẩn thận từng li từng tí trả lời, "Mới vừa... Mới vừa rồi Giang Yên Nhiên nói, người đại diện của nàng... là Diệp Bạch... Nàng... Giang Yên Nhiên nàng đã có người đại diện rồi!!"
Chử Hồng Quang: "Diệp Bạch?"
Hạng Kiệt: "Đúng thế..."
Gương mặt trắng bệch của Chử Hồng Quang biến thành màu gan heo, há hốc miệng, run rẩy đưa tay ôm lấy tim, một chữ cũng đều không nói được...
Hạng Kiệt sợ hết hồn, "Chử tổng! Chử tổng ngài không sao chứ?"
Chử Hồng Quang tay run run lục lọi trên người.
Hạng Kiệt vội vã lấy ra một viên thuốc trợ tim để cho hắn ăn vào.
Chử Hồng Quang lúc này mới khó khăn dần dần hồi lại, bất quá sắc mặt so với sắp ૮ɦếƭ cũng không sai biệt lắm…
Một giây kế tiếp, ánh mắt của Chử Hồng Quang giống như băng nhận bắn về phía Thái Dũng Thắng ở bên cạnh.
Thái Dũng Thắng đã cảm nhận được ánh mắt dường như muốn ɢɨết hắn, đem hắn ăn tươi nuốt sống của cậu mình, vào lúc này đã hoàn toàn không dám ba hoa nữa, sợ đến mức rúc ở trong góc, một cái rắm cũng không dám thả...
Chuyện này... Đây thật là con mẹ nó gặp quỷ!
Diệp Bạch tên khốn kia, vẫn là người sao?
Đáng ૮ɦếƭ!! Sớm biết... Sớm biết thì ban đầu đã đối tốt với hắn một chút là được rồi! Cũng không đến nỗi trở thành như vậy…
Chử Hồng Quang hiện tại tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, hắn dường như có thể nhìn thấy được tương lai bi thảm của chính mình.
"Khục... Chuyện này... Chuyện này... Cái chuyện này..."
Bên kia, Phó Tổng Giám Đốc Hoàng Thiên Giải Trí Đàm Uy cũng đầy lúng túng, hiển nhiên hoàn toàn không phán đoán ra được cái kết quả này.
So với kết quả bị Hoàn Cầu ςướק người đi, còn bết bát hơn…
Tin tức của bọn họ không biết là sai ở đâu, Giang Yên Nhiên đã có người đại diện rồi!
Người đại diện của nàng, vẫn là Diệp Bạch của Chư Thần Thời Đại, người dưới tay của Diệp Mộ Phàm...
Hắn là tâm phúc của Diệp Thiệu An cùng Diệp Y Y, cũng hiểu rõ được Diệp Mộ Phàm đã dần dần uy ђเếק được địa vị người thừa kế của Diệp Y Y và Diệp Thiệu An tại Diệp gia.
Kết quả giải thưởng Kim Lan lần này cũng đã đại biểu cho quyết định của lão gia tử…
Lần này, có thể coi như là xong đời...
"Y Y tiểu thư... Chuyện này..." Đàm Uy đứng đó nửa ngày cũng không hề nói tiếp, đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngón tay của Diệp Y Y bấm vào trong lòng bàn tay, trân trối nhìn chòng chọc về hướng của Diệp Mộ Phàm và Diệp Bạch.
Nếu không phải là giờ phút này vẫn còn đang có máy quay phim, nàng sợ là đã ném điện thoại di động, tại chỗ rời đi...
Dưới ánh mắt kђเếק sợ đến gần như muốn ૮ɦếƭ lặng của tất cả mọi người, Giang Yên Nhiên cầm lấy giải, từng bước từng bước đi xuống đài, hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản đi tới.
Diệp Mộ Phàm trong nháy mắt lùi về sau, Hàn Thiên Vũ cũng vừa vỗ tay vừa đứng lên nhường vị trí.
Diệp Oản Oản đứng dậy, mỉm cười nhìn cô bé, giang hai cánh tay ra.
Giang Yên Nhiên quả thực không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, "Thật ra thì, một mực... Một mực đều rất muốn nói với cậu một câu... Cảm ơn!!"
Thật cám ơn cậu, Oản Oản.