Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 603: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, thần sắc có chút ý vị sâu xa, "Mục tiêu to lớn? Em nói là... Chờ em có quyền thế, một tay che trời, liền đem anh giam lại, đâu cũng không cho đi, ngay cả cha mẹ cũng không cho gặp, bất kể anh đi nơi nào đều phái người đi theo anh, giám thị anh, đem anh..." Bao nuôi…
"Dừng lại, dừng lại!" Diệp Oản Oản ngăn anh lại, cả kinh ho khan một trận, "Anh….Trí nhớ của anh tốt như vậy để làm gì!?"
Nàng còn tưởng rằng Tư Dạ Hàn đã quên rồi đấy...
Nhớ đến lúc ấy nàng vẫn còn đang bị Tư Dạ Hàn cấm túc, liền giận dỗi Tư Dạ Hàn, hờn dỗi nói một câu, rằng hắn muốn kết hôn với ai là quyền tự do của hắn…
Khi đó Tư Dạ Hàn cũng trả lời nàng một câu: “Anh cũng không cần tự do.”



Cho nên lúc đó Diệp Oản Oản đang bị Tư Dạ Hàn giam cầm tự do, đã nổi giận nói những lời vừa rồi... Còn nói muốn đem hắn khóa ở trên giường, hàng đêm đè hắn ra, muốn làm gì thì làm...
Khi đó Tư Dạ Hàn trả lời nàng bốn chữ: “Anh rất chờ mong.”
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, hoặc có lẽ là, chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh anh, Tư Dạ Hàn đối với nàng sẽ luôn dung túng, không hề có điểm dừng…
"Anh khi dễ em! Không thể để cho em có cảm giác bá đạo đối với anh được một lần hay sao?" Diệp Oản Oản lầu bầu.
Ban đầu nàng vốn dự định một ngày kia đạt được tự do, liền bao nuôi 180 tên trai tơ, mở ra 3000 hậu cung...


Hiện tại toàn bộ kế hoạch cũng vì anh mà sụp đổ…
Dĩ nhiên, lời này nàng tuyệt đối không dám nói với Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn cầm tay của cô gái, đặt ở trong lòng bàn tay của mình, "Yên tâm, vô luận dù em là một tay che trời, hay là không quyền không thế, anh vẫn sẽ không rời xa em."
Diệp Oản Oản cảm nhận hơi ấm của bàn tay anh, hơi nhíu mày, "Sáng sớm như vậy mà đã câu dẫn người ta rồi... Em cũng không phải là chính nhân quân tử, em đã nói với anh..."
Đang nói chuyện, Diệp Oản Oản cảm giác đầu giường có thứ gì đang chấn động.
Đang muốn mò thử xem là cái gì, Tư Dạ Hàn đã vượt qua nàng cầm điện thoại di động lên, ánh mắt đảo qua một cái, "Điện thoại của công ty."
Nói xong chỉnh lại cổ áo, "Anh đi đây."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Ừm, được rồi, công việc bên em cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, chờ có thời gian nghỉ ngơi, em liền đi qua giúp anh. Nếu như thân thể của anh có chỗ nào không ổn, nhất định phải nói cùng em..."
"Ừm."
"Tâm tình không tốt cũng phải gọi điện cho em."


"Ừm."
Diệp Oản Oản mặc dù có chút lo lắng về Tư gia bên kia, bất quá nghĩ lại, kiếp trước Tư gia hỗn loạn là bởi vì tình trạng cơ thể của Tư Dạ Hàn. Mà bây giờ, với thủ đoạn của Tư Dạ Hàn, những người ở tầng lớp dưới của Tư gia nhất định cũng sẽ không muốn tự tìm ૮ɦếƭ.
Về phần Tư Minh Lễ, bị buộc phải chạy trốn ra nước ngoài, cũng không có khả năng nhấc lên sóng gió gì.
Gần đây ngay cả thái độ của chúng tộc lão Tư gia đối với nàng cũng đều có sự thay đổi lớn, hết thảy những thứ kiếp trước nàng gặp phải tại Tư gia, kiếp này cũng không gặp phải, đủ để chứng minh, vận mệnh đã theo một hướng hoàn toàn bất đồng mà tiến lên phía trước…
Diệp Oản Oản nghĩ như thế, lúc này mới an tâm.
Tư Dạ Hàn thắt lại cà vạt: "Khoảng thời gian này có thể sẽ tương đối bận rộn, anh sẽ không tới chỗ em được, có gì thì liên lạc qua điện thoại."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Được rồi!"
Vì Đường Đường, nàng đã làm phiền anh quá nhiều. Anh vẫn luôn ở chỗ nàng, đi lại cũng không mấy tiện đường.
Diệp Oản Oản tiễn Tư Dạ Hàn đến cửa, "Em hai ngày tới sẽ phải đi công tác, phỏng chừng không thể đến tìm anh, anh không nên thức khuya nha! Còn nữa, phải nhớ ăn cơm đúng giờ!"
"Ừm."

"Tốt rồi, tốt rồi, không làm trễ thời gian của anh nữa, vậy anh mau đi đi!" Diệp Oản Oản hôn một cái trên khóe môi của anh, sau đó phất phất tay, hối thúc anh rời đi.
Nhìn thấy Tư Dạ Hàn đi tới cạnh chiếc xe, mở cửa ra leo lên, Diệp Oản Oản ngáp một cái, đi vào trong nhà.
Kết quả, mới vừa bước được hai bước, sau lưng đột nhiên bị một đôi bàn tay vững chắc, ôm thật chặt vào trong bờ иgự¢ nóng bỏng…
"Hả...?" Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, dừng chân lại, "A Cửu? Tại sao lại quay trở lại rồi vậy?"
Nàng muốn xoay người, nhưng nam nhân lại ôm nàng càng chặt hơn, ngăn cản lại động tác của nàng.
Đại khái qua 10 giây đồng hồ, nam nhân mới buông nàng ra.
Diệp Oản Oản nháy nháy mắt xoay người lại, "Sao vậy?"
Tư Dạ Hàn không nói gì, mà lại cúi người, khẽ hôn một cái thật nhanh trên môi của cô gái, tựa hồ như sợ rằng hơi hơi dừng lại lâu, liền sẽ vô phương khắc chế.
Diệp Oản Oản bật cười, nguyên lai là quên hôn chào buổi sáng.
Nàng phát hiện ra chỉ số EQ của Tư Dạ Hàn thật sự là càng ngày càng cao, đã sắp có thể xuất sư rồi...


Tư Dạ Hàn: "Đi đây!"
Diệp Oản Oản: "Vâng."
Tư Dạ Hàn sau khi vừa hôn xong, lập tức lên xe, cứ như thể sợ lưu lại thêm một giây đồng hồ nữa, tâm tình càng ngày càng mất khống chế của hắn sẽ để lộ ra sơ hở trước mặt nàng.
Thiếu nữ không hề thấy được rằng, sau khi chàng trai lên xe, bên trong cánh cửa xe ngăn cách, trên mặt của anh tất cả đều là tâm tình âm trầm u ám…
...
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Oản Oản vẫn luôn bận rộn bay khắp nơi bàn chuyện hợp tác.
Tư Dạ Hàn bên kia cũng có một hạng mục lớn trọng yếu, Hứa Dịch báo cáo trạng thái cơ thể và tâm tình anh cũng không tệ, Diệp Oản Oản cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Y Y cùng Diệp Thiệu An ngoài sáng trong tối ngáng chân không ít lần. Chó cùng đường quay lại cắn, đám người một nhà kia sẽ không từ bỏ ý đồ! Nàng trước tiên cần phải chuẩn bị thật sẵn sàng để đối phó với bọn họ.
Bởi vì thân phận nam hay nữ đối với nàng mà nói đều đã không có gì khác biệt, cho nên Diệp Oản Oản liền trực tiếp bắt đầu lấy thân phận nữ để đi gặp các đối tác rồi.
Diệp Oản Oản "Bạch" một tiếng đem một chồng tài liệu vỗ lên bàn: "Cung Húc tiểu tử kia nghỉ ngơi đủ chưa? Bảo cậu ta ngày mai nhất định phải bắt đầu làm việc!"


Diêu Giai Văn mặt đầy vẻ khó xử, "Tôi đã gọi điện thoại để hỏi dò, là Đông Tử nhận. Đông Tử nói..."
Diệp Oản Oản ngẩng đầu: "Nói cái gì?"
Diêu Giai Văn: "Nói... Nói là cậu ta thất tình... Muốn xin nghỉ một năm!!"
Diệp Oản Oản khóe miệng co giật: "..."
Một người nghệ sĩ xin nghỉ một năm! Hắn muốn ૮ɦếƭ à!?
Mới vừa đạt được Ảnh Đế liền bắt đầu…
Diêu Giai Văn thở dài, sứt đầu mẻ trán mở miệng: "Phương pháp gì tôi cũng đều đã thử qua, Cung Húc hoàn toàn không chịu nghe khuyên bảo, Diệp Tổng Thanh tra, phỏng chừng cô phải tự mình đi một chuyến..."
Hai người đang nói chuyện, một người gõ cửa đi vào, "Diệp ca, cô tìm tôi?"
Nhìn thấy Lạc Thần, sắc mặt của Diệp Oản Oản mới dễ nhìn lại một chút: "Ừ, cái kịch bản này cậu lấy về xem thật kỹ một chút…"
Lạc Thần: "Vâng…"
Nói xong mở miệng nói: "Đúng rồi, Diệp ca, Cung Húc bên kia cô đừng lo lắng, tôi đã đi tìm cậu ta, cậu ta bảo ngày mai liền sẽ bắt đầu làm việc lại!"
Diệp Oản Oản nhất thời có chút kinh ngạc, "Thật sự? Cậu làm sao thuyết phục cái con hàng kia?"
Không biết có phải là do Diệp Oản Oản đột nhiên thay nữ trang hay không, Lạc Thần có chút không quen, tránh khỏi tầm mắt của nàng, ho nhẹ một tiếng, "Thật ra thì... Tôi cũng không nói gì... Chỉ nói một câu..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên "Ầm m m…!!! ——" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng làm việc lần nữa bị ai đó đẩy ra.
Sau đó liền thấy cái con hàng Cung Húc phong phong hỏa hỏa chạy vọt vào, sau đó trợn to hai mắt nhìn chằm chằm người thiếu nữ mái tóc gợn sóng, đang mặc một thân váy màu vàng nhạt ở trước bàn làm việc…
Cung Húc trong nháy mắt ngẩn ngơ, "Mịa nó..."
Lạc Thần tiểu tử kia không có lừa hắn, Diệp ca lại có thể thật sự mặc đồ con gái đi làm nha!
Vẻ mặt Cung Húc thảng thốt như vừa mới bỏ lỡ 100 triệu vậy, "Tên ngốc, cậu vì sao lại không nói sớm cho tôi biết!!!"
Lạc Thần trực tiếp lựa chọn không nhìn, không hề phản ứng lại hắn…
Diệp Oản Oản nghẹn ngào, nhìn cái bộ dáng thất thất thố thố này của hắn: "Sớm nói cho cậu biết cái gì?"
Cung Húc mím môi, lặng im không nói.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!