Nhưng mà, hiện nay, Tư Dạ Hàn mất tích bí ẩn, tựa như có một đoàn sương mù, không chỉ bao phủ toàn bộ Tư gia, mà còn đem Diệp Oản Oản giam ở trong đó.
"Hứa Dịch, A Cửu có khi nào là vì công việc làm ăn mà xuất ngoại làm việc?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Hứa Dịch, mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Hứa Dịch lại lắc đầu một cái, sau khi trầm tư một lát, lúc này mới lên tiếng nói: "Trong khoảng thời gian gần đây nhất, cũng không có bất kỳ hạng mục công việc gì yêu cầu Cửu gia phải tự thân làm. Mà hạng mục lớn cùng tập đoàn Hoa Phong này đã được hai bên thương nghị từ mấy năm trước rồi, coi như là có chuyện trọng yếu như thế nào, cũng có không khả năng trọng yếu hơn được tập đoàn Hoa Phong."
"Vậy mấy ngày trước khi A Cửu mất tích, có dấu hiệu gì lạ không?" Diệp Oản Oản lại hỏi.
"Chuyện này..." Hứa Dịch nhíu chặt lông mày, chỉ chốc lát sau, nói: "Oản Oản tiểu thư, giống như cô nói vậy, trước khi Cửu gia mất tích mấy ngày, tính khí đặc biệt nóng nảy... Vô cùng dễ tức giận!"
"Tính khí nóng nảy... Dễ tức giận?" Nghe tin tức Hứa Dịch tiết lộ, Diệp Oản Oản cũng sững sờ, nhớ lại một lần nọ khi Hứa Dịch thông báo với mình lúc trước.
"Anh có biết nguyên nhân là vì sao không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Khi đó nàng từng hỏi qua, Tư Dạ Hàn chỉ nói là vì công ty có việc.
"Tôi cũng không rõ lắm, ngược lại mấy ngày đó Cửu gia thường xuyên tự nhốt mình ở trong phòng. Thậm chí, thư phòng đều suýt chút nữa đã bị Cửu gia đập nát..." Hứa Dịch mở miệng.
"Bà nội đâu rồi?" Diệp Oản Oản chuyển đề tài.
"Oản Oản tiểu thư, bởi vì Cửu gia mất tích, lão phu nhân lo lắng quá độ, đã ngã bệnh. Thầy thuốc nói cần phải tĩnh dưỡng, Oản Oản tiểu thư hiện tại tốt nhất không nên đi quấy rầy lão phu nhân." Trong lòng Hứa Dịch tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản cũng chỉ có thể như thế.
Tư gia gia chủ mất tích, không rõ sống ૮ɦếƭ, Tư gia đã sớm trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí có người đồn Tư Dạ Hàn đã ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử. Mà không ít cao tầng của Tư gia, ở giờ phút nước sôi lửa bỏng này đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Cũng còn may nhờ vào lão phu nhân cưỡng chế đem sự tình ép xuống. Nhưng nếu như Tư Dạ Hàn còn không xuất hiện, chỉ sợ cũng không đè ép được bao lâu nữa.
Tư gia hiện tại, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, một khi ngọn núi lửa này hoàn toàn bùng nổ, hậu quả như thế nào, người thường căn bản khó mà dự liệu được.
Mà hậu quả nghiêm trọng như vậy, thân là Tư gia gia chủ, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không có khả năng không biết. Cho nên, Diệp Oản Oản kết luận, Tư Dạ Hàn mất tích, có lẽ là bởi vì bị bắt…
"Anh đi làm việc trước đi!" Một lát sau, Diệp Oản Oản nhìn về phía Hứa Dịch nói.
"Vâng! Trước mắt Tư gia quả thực quá loạn, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý. Oản Oản tiểu thư, xin cô cũng đừng quá nôn nóng! Có lẽ không bao lâu, Cửu gia liền sẽ trở lại..." Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản một cái, thở dài một tiếng liền rời đi.
Bây giờ Diệp Oản Oản tuy lòng như lửa đốt, nôn nao muốn biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở trên người Tư Dạ Hàn, hiện tại Tư Dạ Hàn đang ở đâu? Nhưng căn cứ theo tình huống trước mắt mà nói, căn bản là không có chút đầu mối nào.
Theo Hứa Dịch từng nói, trước khi Tư Dạ Hàn mất tích mấy ngày, đều luôn tự giam mình ở bên trong thư phòng...
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản hướng về thư phòng của Tư Dạ Hàn đi tới.
Trong thư phòng của Tư Dạ Hàn là một mảnh hỗn độn, điện thoại bàn bị hung hăng ném trên mặt đất, bể tan tác, mấy chiếc ghế gỗ cũng đã bị gãy vụn.
Diệp Oản Oản đem điện thoại bàn ở dưới đất nhặt lên, sau khi kiểm tra một phen, lại phát hiện điện thoại đã bị ném hỏng. Chỉ bất quá, tên người gọi đến vẫn có thể kiểm tra được.
Mà tên người gọi đến sau cùng, lại vừa vặn trùng khớp với thời điểm Tư Dạ Hàn mất tích.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem số điện thoại ghi lại.
Đây là một số điện thoại hơi có chút đặc thù, không giống như số điện thoại trong nước.
Sau khi Diệp Oản Oản do dự một chút, dùng điện thoại di động của mình gọi đến số điện thoại quỷ dị này.
Nhưng mà, đầu kia điện thoại lại truyền tới âm thanh không liên lạc được, khiến trái tim của Diệp Oản Oản hoàn toàn chìm vào bên trong băng sương.
Không bao lâu, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Diệp Mộ Phàm.
"Có chuyện gì?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
"Ca, giúp em tra một số điện thoại..." Diệp Oản Oản đi thẳng vào vấn đề, đem số điện thoại này nói lại cho Diệp Mộ Phàm.
"Đây là số điện thoại ở đâu? Quỷ dị như vậy, không giống như ở trong nước, cũng không giống với mấy quốc gia ở chung quanh...!! Còn có số điện thoại như vậy sao?" Diệp Mộ Phàm ngạc nhiên.
"Giúp em tra đi!" Diệp Oản Oản nói.
"Chờ đó, chớ cúp máy." Diệp Mộ Phàm nói xong, lập tức mở máy vi tính ra, đem số điện thoại nhập vào trong.
"Con bà nó..." Một lát sau, truyền tới một tiếng chửi thề kinh ngạc của Diệp Mộ Phàm.
"Tra được rồi?" Diệp Oản Oản thần sắc ngẩn ra.
"Ặc... Cũng không có!!" Diệp Mộ Phàm nói: "Số điện thoại này của em căn bản cũng không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, hơn nữa cũng không phải là dãy số điện thoại! Số này căn bản là không tồn tại!"
"Không tồn tại?" Nghe được lời này của Diệp Mộ Phàm, chân mày của Diệp Oản Oản nhăn lại, lập tức đem số điện thoại bàn bên trong thư phòng tiến hành tra cứu lại lần nữa.
Mà dãy số quỷ dị này, không chỉ vẻn vẹn gọi đến điện thoại bàn trong thư phòng của Tư Dạ Hàn một lần, mà ít nhất 5 lần trở lên. Mỗi một lần, Tư Dạ Hàn đều bắt máy ngay, dường như vẫn luôn ở trong thư phòng chờ đợi cú điện thoại này. Thông qua trang web tra cứu danh bạ, lại không hề có bất kỳ vết tích nào cho thấy một số điện thoại như vậy có tồn tại.
Nói như vậy, dãy số này nhất định có tồn tại! Hơn nữa, với tính cách của Tư Dạ Hàn mà nói, trừ phi là một chuyện vô cùng trọng yếu, nếu không, tuyệt đối không có khả năng mỗi ngày đều ở lại thư phòng bị động chờ điện thoại gọi tới…
Nói cách khác, số điện thoại này, chỉ có thể nghe, không có cách nào chủ động gọi đi…
"Oản Oản, số điện thoại này của em căn bản là không gọi được nha! Lại nói, làm gì có số điện thoại nào như vậy, có phải là em đưa nhầm số rồi hay không? " Diệp Mộ Phàm hỏi.
"Em biết rồi! Anh tiếp tục tra giúp em, số điện thoại này nhất định có tồn tại!" Nói xong, Diệp Oản Oản cúp máy.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ngồi ở trong thư phòng của Tư Dạ Hàn, tâm trạng ngổn ngang.
Không biết tại sao, trong lòng Diệp Oản Oản vẫn luôn có một dự cảm chắc chắn, việc Tư Dạ Hàn mất tích, tất nhiên có liên quan rất lớn đối với số điện thoại quỷ dị này. Có lẽ, anh là bởi vì cái cuộc gọi này mà mất tích, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra…
Trong lúc Diệp Oản Oản còn đang trầm tư, khóe mắt đảo qua một vòng, lại nhìn thấy cách tủ sách khoảng một bước chân có một cặp văn kiện bằng kim loại, mà phía trên cặp văn kiện có chạm trổ một dãy ký tự được khắc rất rõ ràng “D.O.O”.
Diệp Oản Oản đứng dậy, thuận tay đem cặp văn kiện nhặt lên. Sau khi quan sát một phen, phát hiện trên cái cặp văn kiện này có khóa, yêu cầu mật mã mới có thể mở ra được.
Ánh mắt của Diệp Oản Oản rơi vào trên các ký tự trên cặp văn kiện này, trong mắt lóe lên thần sắc nghi hoặc.
"D.O.O", ba chữ cái kia, đại biểu cho cái gì?
Ánh mắt của Diệp Oản Oản sáng lên, phản ứng đầu tiên trong đầu, chính là tên viết tắt của họ và tên mình.
Diệp Oản Oản viết tắt, vừa vặn chính là D.O.O!!
Chuyện này... Chẳng lẽ chẳng qua là trùng hợp sao?
Ngón tay của Diệp Oản Oản hơi siết chặt lại, lập tức muốn thử mở chiếc cặp văn kiện này ra.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản đã thử mấy tổ hợp mật mã, nhưng đều không có cách nào đem chiếc cặp mở ra.
Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản cảm thấy, nội dung trong này, có lẽ có chút liên hệ nào đó cùng với mình…