Buổi tối hôm đó, Diệp Oản Oản nhận được điện thoại của Hứa Dịch.
"Oản Oản tiểu thư, Tư gia xảy ra chuyện rồi…!" Trong điện thoại, âm thanh của Hứa Dịch, có chút gấp rút.
Nghe lời nói này, đáy mắt Diệp Oản Oản thoáng qua một vẻ mơ hồ. Tư Dạ Hàn mất tích, Tư gia sớm muộn cũng sẽ xảy ra đại sự, chuyện này hoàn toàn ở trong dự liệu của nàng. Chẳng qua là không nghĩ tới, sẽ nhanh như vậy...
"Tên khốn Tư Minh Lễ kia trở về rồi... Các cao tầng trong gia tộc đều thiên về một bên, ủng hộ Tư Minh Lễ làm Tư gia gia chủ. Tình hình sức khỏe của lão phu nhân cũng càng ngày càng tệ hại..." Hứa Dịch lại nói.
"Tôi biết rồi, trong điện thoại khó nói rõ ràng, đi tới chỗ của tôi gặp mặt, nói chuyện." Diệp Oản Oản nói.
"Được!" Hứa Dịch đáp xong một tiếng liền cúp điện thoại.
...
Lúc đêm khuya, Diệp Oản Oản đi tới bãi đậu xe.
Mới vừa đi mấy bước, liền cảm giác được có cái gì không đúng.
"Ha ha, Diệp tiểu thư... Đây là muốn đi nơi nào?"
Bỗng nhiên, một người người đàn ông trung niên từ trong bóng tối đi ra, phía sau là khoảng chừng mười mấy người áo đen.
Thấy tình thế không ổn, Diệp Oản Oản lập tức xoay người chạy ra khỏi bãi giữ xe.
Trước đó, Hoàng quản gia nói, sẽ giải quyết chính mình...
Diệp Oản Oản vẫn cho rằng, cái mà Hoàng quản gia gọi là “giải quyết chính mình”, cũng là dùng thủ đoạn giống như hãm hại Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm, chưa từng nghĩ... Đúng là tìm người tới ɢɨết nàng...
"Hé hé... Chạy thoát được sao?" Người đàn ông trung niên cầm đầu cười lạnh một tiếng, lúc này ra hiệu cho những người phía sau lưng mình.
Rất nhanh, bốn chiếc xe cùng khởi động, hướng về Diệp Oản Oản đuổi theo.
Bây giờ, đêm đã khuya, nơi này vốn là vùng ngoại ô xa xôi, bốn phía đã không còn xe cộ hay người đi đường, bốn chiếc xe càng không chút kiêng kỵ truy kích Diệp Oản Oản.
...
Cùng lúc đó, lúc đêm khuya, một vầng trăng sáng rực treo thật cao trên bầu trời, gió nhẹ từ từ thổi qua mát rượi.
Mười mấy nam tử hán cao to lực lưỡng, đang chậm rãi đi theo đường xe chạy.
Những người đàn ông nhìn như hung thần ác sát này, trên người vô cùng thống nhất mặc đồng phục là áo thun vào trắng, phía sau lưng có hai chữ to “Không Sợ” viết theo lối viết thảo, thoạt nhìn ngược lại khí thế vô cùng cường thịnh.
"Sinh tử coi nhẹ! Không phục thì làm! Lão tử không sợ hãi!"
"Đúng vậy…! Không Sợ Minh vạn tuế!"
Mười mấy vị tráng hán kia, trong miệng không ngừng hô khẩu hiệu lặp đi lặp lại.
"Đại ca à, anh nói xem, chúng ta đều đã bị đuổi ra khỏi Không Sợ Minh rồi...! Cả ngày còn đọc khẩu hiệu tuyên thệ lúc ban đầu gia nhập Không Sợ Minh để làm cái gì?" Một vị tráng hán đầu trọc trong đó, ánh mắt rơi vào trên người nam nhân cầm đầu, mở miệng hỏi.
"Vậy thì đã sao? Chúng ta nếu đã gia nhập Không Sợ Minh, sinh là người của Không Sợ Minh, ૮ɦếƭ là ma của Không Sợ Minh. Coi như là bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh, cũng không được sỉ nhục Không Sợ Minh. Thế nào, có gì không được sao?!" Tráng hán cầm đầu hừ lạnh một tiếng.
"Hic... Đại ca, anh xem, nháo sự lần này, một đoạn thời gian trước, cao tầng Không Sợ Minh để cho chúng ta đi diệt một cái thế gia, nói kỹ là không lưu lại một người. Người của thế gia kia, đều đã bị chúng ta diệt trừ, chỉ có một con chó săn chạy nhanh. Chúng ta thân là tinh anh của Không Sợ Minh, cũng không thể đuổi theo một con chó ɢɨết đi... Cũng bởi vì để một con chó chạy thoát, lại nói chúng ta làm việc bất lực, xóa tên toàn bộ chúng ta khỏi Không Sợ Minh rồi…"
Nghe vậy, tráng hán cầm đầu có chút cạn lời. Không sai, bọn họ bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh, hoàn toàn là bởi vì một con chó...
"Đừng nói nhảm, có tin lão tử một cái tát đập ૮ɦếƭ ngươi hay không?" Tráng hán cầm đầu tựa hồ có chút tâm phiền ý loạn.
"Không không không, tôi không dám nói nhảm nữa mà! Sau khi chúng ta bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh, Độc Lập Châu cũng không tha cho chúng ta, mấy phen trắc trở, đi tới Hoa quốc này... Võ đạo của Hoa quốc này cũng quá lạc hậu rồi đi, cũng không có thế lực liên minh võ đạo nào, chúng ta sau này làm sao lăn lộn đây?"
"Haizz..." Lúc này, tráng hán cầm đầu thở dài một cái: "Đáng tiếc, lão đại Không Sợ Minh chúng ta, Tóc Húi Cua ca, ngay từ lúc mấy năm trước liền mất tích... Bây giờ, Không Sợ Minh cũng có chút xuống dốc, lúc này mới càng ngày càng nghiêm khắc đối với người phía dưới. Nếu như còn lão đại mà nói, nhất định sẽ không so đo chuyện chúng ta để xổng một con chó..." Tráng hán cầm đầu mặt đầy bi thương.
"Đại ca, lão đại Không Sợ Minh chúng ta, nghe đồn là một cô gái, tuổi còn chưa lớn. Chỉ tiếc thời điểm chúng ta gia nhập Không Sợ Minh, lão đại đã mất tích... Đại ca, tôi thật thật tò mò, một cô gái, lại có thể sáng lập ra Không Sợ Minh, còn giúp cho Không Sợ Minh trở thành thế lực khủng bố của Độc Lập Châu người người e ngại... Làm sao làm được?"
"Trong truyền thuyết, tay lão đại to đến mức người có thể đứng lên được, thân cao 7, 8 trượng *, khát máu như mạng, đam mê mỹ nam... Đây đều là sự thật sao?" Một người khác, mặt đầy hiếu kỳ, mở miệng hỏi.
* ~ khoảng 23 – 26 mét
Nghe vậy, tráng hán cầm đầu cười lạnh một tiếng: "Con mịa cậu... Cậu coi phim nhiều quá bị nhiễm rồi à? 7, 8 trượng? Thứ cậu nói đó là sinh vật ngoài hành tinh!"
Tráng hán còn muốn nói gì, một chuỗi đèn pha lóa mắt từ phía trước chiếu tới.
Thấy vậy, mười mấy vị tráng hán hướng về phía trước nhìn lại, chỉ thấy một vị cô nương tướng mạo không tầm thường, thân thủ nhanh nhẹn đang chạy nhanh trên quốc lộ, phía sau có 4, 5 chiếc xe đang điên cuồng đuổi theo.
"Haizz, nhìn xem người ta, đã trễ thế này còn chạy đêm, nhất định là một người có tiền, còn có đoàn xe hộ tống đi theo." Tráng hán cầm đầu mở miệng nói.
"Đó cũng không hẳn, đại ca, đây là tất nhiên! Anh nhìn cô bé kia, vóc người kia, gương mặt kia... Chậc chậc, trễ như vậy còn chạy thể dục ban đêm quá nguy hiểm, có 4, 5 chiếc xe đi theo hộ tống, cũng không vấn đề gì!" Một vị tráng hán khác gật đầu liên tục phụ họa.
"Ồ... Cậu nói xem vì sao gương mặt này, tôi làm sao nhìn có chút quen mặt? Lúc trước chúng ta mới vào Không Sợ Minh, hướng về một bức họa tuyên thệ... Các cậu mau nhìn một chút, cô bé kia cùng minh chủ chúng ta, có phải là có mấy phần giống nhau hay không?"
"Tương tự cái gì, minh chủ Không Sợ Minh chúng ta, sớm mất con mịa nó tích, giờ đều đã là bao nhiêu năm... Không biết đi đâu chơi đùa, hay là chơi đến ૮ɦếƭ rồi! Huống chi, bức họa minh chủ chúng ta còn non choẹt, mà cô gái này, hơi hơi thành thục một chút, à, cũng xinh đẹp hơn..."
"Chờ một chút..." Một vị tráng hán trong đó mặt đầy kinh ngạc: "Tốc độ mấy chiếc xe kia, làm sao còn không nhanh bằng cô gái nọ... Có cảm giác không đúng!"
Tráng hán cầm đầu đảo mắt quan sát tỉ mỉ, sau đó cười lạnh một tiếng: "Cậu biết cái đếch gì, cô bé này nhất định là đang kích thích tiềm lực trong cơ thể của mình, sau đó để cho tài xế lái xe đuổi theo nàng, như vậy nàng có thể chạy nhanh hơn! Có văn hóa hay không?"
"Ồ... Tại sao tôi lại có cảm giác, mấy chiếc xe kia dường như muốn tông nàng?"
Một vị tráng hán trong đám ngơ ngác không hiểu nổi.
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe ô tô cầm đầu, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tăng tốc, lao thẳng về phía Diệp Oản Oản.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt này, Diệp Oản Oản thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác tử vong, tựa như một giây kế tiếp, chính mình thì sẽ bị chiếc xe sau lưng tông nát.
Giờ phút này, đại não của Diệp Oản Oản trống rỗng, nhưng tại giây phút này, Diệp Oản Oản lại cũng chẳng biết tại sao, cơ thể bỗng có phản ứng theo bản năng.
Chỉ thấy, Diệp Oản Oản giẫm nhẹ chân sau, đúng là cố ý ᴆụng vào chiếc xe con kia. Chợt, cả người nghiêng về phía trước, mượn lực của chiếc xe, trong nháy mắt kéo giãn khoảng cách, thật sự giống như một con báo săn trên thảo nguyên của Phi Châu.
Bỗng nhiên, thân thể Diệp Oản Oản, hơi lắc mình trên không trung, như một con linh miêu chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.