"Kỷ Hoàng, đám Không Sợ Minh kia càng ngày càng vô lễ! Mấy cái thế gia đầu nhập vào chúng ta, chỉ trong một đêm bị Không Sợ Minh diệt sạch cả nhà, gà chó không tha! Quả thật là to gan lớn mật!" Giờ phút này, một người nam tử trung niên, nhìn về phía Kỷ Hoàng, tức giận không chịu nổi mà mở miệng nói.
Một người khác cũng mở miệng phụ họa: "Không sai, từ sau khi Không Sợ Minh minh chủ mất tích, Không Sợ Minh đã không còn được cường thịnh như trước, nếu như Kỷ Hoàng ngài nguyện ý, chúng tôi lập tức chinh phạt Không Sợ Minh!"
"Không Sợ Minh à?"
Khóe miệng người đàn ông hơi hơi dương lên, trên gương mặt tinh xảo xuất trần, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Nụ cười này, thật giống như từ trong tranh đi ra, khí chất siêu thoát, không có bất kỳ uy nghiêm, nhìn qua cũng cực kỳ vô hại. Nhưng mà, khí tức thuộc về bề trên trên người nam nhân nọ, lại làm kẻ khác không dám mảy may xem nhẹ hay lạnh nhạt.
Dù sao, người này có thể trở thành vương giả của thế lực ngầm tại Châu Âu, là người thừa kế một trong tứ đại gia tộc của Độc Lập Châu - Kỷ gia! Người này được gọi là Kỷ Hoàng... Kỷ Tu Nhiễm!
Nhắc tới Không Sợ Minh, ánh mắt nam nhân trầm xuống, trên mặt hơi có chút thất thần, tựa hồ là lâm vào trầm tư, dường như đang nhớ lại những gì đã qua.
"Vô Ưu..." Nam nhân lẩm bẩm một tiếng trong miệng.
"Kỷ Hoàng, vậy... Đám Không Sợ Minh kia rốt cuộc xử lý như thế nào mới tốt?" Một người đàn ông nào đó cau mày hỏi.
"Tùy bọn hắn đi!" Nam nhân phục hồi lại tinh thần, thờ ơ mở miệng.
Nghe lời nói này, người đàn ông trung niên hơi sững sờ, chợt biến đổi thần sắc: "Kỷ Hoàng, đám người bị Không Sợ Minh diệt môn, là mấy võ đạo thế gia dưới tay tôi, tôi thì coi như xong đi... Nhưng mà, chỉ sợ đến lúc đó tôi làm mất mặt ngài! Chuyện này... Không tốt lắm đâu!"
"Tôi nói... Tùy bọn hắn đi!!" Trên mặt nam tử mang theo nụ cười hiền lành, nhưng chính là nụ cười này, lại khiến cho tim người đàn ông trung niên kia đập loạn, trên trán thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.
Người đàn ông trước mắt này, là nhân vật truyền kỳ của Độc Lập Châu, là hoàng giả của thế lực ngầm tại Châu Âu.
Tuổi còn trẻ, một tay thành lập tổ chức ngầm hàng đầu Châu Âu, trở thành đế vương của thế giới ngầm.
Nụ cười này, nhìn như hiền lành, nhưng có thể kỳ thực lại…
Quả nhiên, người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy nụ cười đáng sợ kia xong, nhất thời im bặt.
Tại chỗ đó, nam nhân sờ tay vào trong иgự¢, lấy ra một tấm ảnh chụp ngày xưa…
Ảnh chụp thoạt nhìn tựa như đã có chút ít niên đại, nhưng lại hết sức hoàn hảo.
"Người tôi muốn tìm, có tin tức không?"
Chỉ chốc lát sau, Kỷ Hoàng nhìn về phía một cô gái vô cùng xinh đẹp bên trong đại sảnh hỏi.
"Vẫn chưa có..." Cô gái đi lên trước, lắc đầu một cái.
"Kỷ Hoàng..." Cô nàng nói xong, bàn tay trắng như tuyết, nhẹ khẽ đặt ở trên cánh tay của người đàn ông, trên mặt tràn đầy ý yêu thương cùng sùng bái, "Nàng đã mất tích rất nhiều năm, lại còn cùng nam nhân khác sinh ra một đứa bé! Ngài cần gì phải nhiều năm như vậy còn không buông bỏ được...?
Ngay cả chúng tôi cũng tìm không ra, có lẽ, nàng đã ૮ɦếƭ rồi! Kỷ Hoàng, ngài vì sao... không thử để ý những người ở bên cạnh??"
Ánh mắt người đàn ông ẩn chứa tia tiếu ý, chậm rãi rơi vào trên người cô gái có tướng mạo xinh đẹp ở trước mặt: "Người bên cạnh... Là cô sao?"
Cô gái nghe nói như vậy, sắc mặt nhất thời vui mừng.
Nhưng mà, còn không đợi cô nàng mở miệng nói chuyện, cổ đã bị nam nhân trong nháy mắt dùng bàn tay gắt gao Ϧóþ lại.
Hai chân của nữ nhân lúc này rời hổng khỏi mặt đất, bị nam nhân nắm cổ xách lên giữa không trung.
Vào giờ phút này, thần sắc cô gái sợ hãi đến tột độ, hoảng sợ nhìn chằm chằm trên mặt người đàn ông từ đầu đến cuối treo nụ cười lạnh nhạt, nhưng cũng không dám giãy giụa chút nào.
"Cút đi!"
Trong khi nói chuyện, cánh tay nam nhân khẽ đưa lên, đem cả người nữ nhân ném bay ra ngoài.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, thân thể nữ nhân xinh đẹp nọ bị đập mạnh trên mặt đất.
Đúng lúc này, một nam nhân trẻ tuổi mở cửa phòng khách ra, chậm rãi đi vào bên trong đại sảnh.
Nam nhân mặc một thân tây trang màu đen, khí chất bất phàm. Nhìn tướng mạo, không phải là con lai giữa Đông – Tây phương như phần lớn đám người ở đây.
"Kỷ Hoàng." Nam nhân đi tới bên dưới đại sảnh, giở tay nhấc chân vô cùng nho nhã, hướng về Kỷ Hoàng hơi hơi hành lễ.
Nghe tiếng, trên mặt Kỷ Hoàng khôi phục nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hơi đổi.
Nhìn thấy nam nhân mặc âu phục nho nhã kia, trong đại sảnh, nhất thời lại không có bất kỳ thanh âm nào phát ra.
Một trong tám vị đại thần tọa hạ của Kỷ Hoàng…Khô Cốt…
"Khô Cốt, nói một chút coi!" Kỷ Hoàng nhẹ giọng cười nói.
Nghe vậy, âu phục nam Khô Cốt gật đầu một cái, sau khi trầm tư chốc lát, hướng về Kỷ Hoàng báo cáo: "Kỷ Hoàng, Nђเếק gia bên kia đã tra rõ, Nђเếק gia Nhị tiểu thư xác thực đã trở lại Nђเếק gia. Hơn nữa còn giám định qua DNA, đích xác là Nhị tiểu thư Nђเếק Vô Ưu. Chỉ bất quá, Nђเếק gia trước mắt đem tin tức phong tỏa, cũng không công khai chuyện này với bên ngoài."
"Ồ... Phải không?" Nghe Khô Cốt báo cáo, khóe miệng Kỷ Hoàng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười khó hiểu.
"Kỷ Hoàng, nếu như là đã tra ra Vô Ưu tiểu thư đã trở về, có cần chuẩn bị tới cửa thăm hỏi hay không?" Khô Cốt nhìn về phía Kỷ Hoàng, chậm rãi hỏi.
"Không cần!" Kỷ Hoàng nhàn nhạt nói: "Thật sự tin tức không giả rồi! Chẳng qua người kia là giả, cũng không là thật được!"
Lời này vừa nói ra, hàn quang trong mắt Khô Cốt lóe lên: "Ý của Kỷ Hoàng là... Nhị tiểu thư bây giờ xuất hiện tại Nђเếק gia, cũng không phải là Vô Ưu tiểu thư chân chính?"
"Ha ha, Vô Ưu tiểu thư là vị hôn thê của Kỷ Hoàng, ngài cùng Vô Ưu tiểu thư là thanh mai trúc mã, đối với Vô Ưu tiểu thư thậm chí còn hiểu rõ hơn cả Nђเếק gia chủ cùng Nђเếק phu nhân. Nếu như vị kia thật sự là Vô Ưu tiểu thư, nhiều ngày như vậy rồi, cũng không có khả năng vẫn một mực ở lại Nђเếק gia!!" Một vị cao tầng mở miệng cười nói.
Nghe vậy, Kỷ Hoàng cũng không đáp lại, chẳng qua chỉ cười nhạt nói: "Nђเếק gia xuất hiện một Vô Ưu giả... Làm cũng khá thật! Có thể tưởng mình tài trí hơn người đem Nђเếק phu nhân đều lừa gạt! Toàn bộ Nђเếק gia, chỉ sợ chỉ có cô ả Tam tiểu thư đó, mới có bản lãnh như vậy."
Nghe được lời này của Kỷ Hoàng, Khô Cốt mở miệng nói: "Nђเếק gia Tam tiểu thư Nђเếק Linh Lung? Cái đứa bé gái mồ côi mà Vô Ưu tiểu thư khi còn bé từ trong tay một thế gia nào đó cứu ra được? Nђเếק Linh Lung vốn là tiểu thư của một tiểu thế gia tại Độc Lập Châu; cha mẹ bởi vì đắc tội một đại thế gia mà bị diệt cả nhà, chỉ có Nђเếק Linh Lung được Vô Ưu tiểu thư ngẫu nhiên cứu ra. Sau đó, Vô Ưu tiểu thư cũng vô cùng chiếu cố nàng, cũng dẫn về Nђเếק gia. Nђเếק phu nhân thấy cô ta nhu thuận lanh lợi, liền nhận làm con gái nuôi."
"Không sai." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, đáy mắt là vẻ trào phúng: "Chẳng qua là, con nhãi Nђเếק Linh Lung này, dường như cũng không hề hiểu được chút đạo lý uống nước nhớ nguồn nào…"
Nђเếק Linh Lung tuy trở thành Tam tiểu thư Nђเếק gia, nhưng vẫn luôn phải sống dưới ánh hào quang của Vô Ưu, lòng tham không đáy, e là đã sớm có dị tâm.
"Kỷ Hoàng, đã như vậy..." Bên trong đại sảnh, một vị cao tầng ánh mắt như đao.
Nếu như hiện tại vị Nhị tiểu thư Nђเếק gia kia thật là giả, chỉ cần có chứng cớ xác thực, hoàn toàn có thể báo cho Nђเếק gia gia chủ.
"Sự tình của Nђเếק gia, không cần dính vào!" Không đợi cao tầng nói xong, nam nhân đang ngồi liền lắc đầu một cái.
"Ha ha, Kỷ Hoàng, từ sau khi Vô Ưu tiểu thư mất tích, cô nàng Nђเếק Linh Lung kia mỗi ngày đều muốn cùng cậu gặp mặt... Ngay cả vị hôn phu của tỷ tỷ mình cũng muốn ςướק, tôi thấy ả ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì." Một ông lão nào đó cười lớn một tiếng.
Đối với lời này, Kỷ Hoàng cũng không đáp lại, chẳng qua ánh mắt vẫn luôn chăm chú ngắm nhìn nụ cười tươi như hoa của cô gái ở trong bức hình.
"Vô Ưu..."