Cùng lúc đó, Hoa quốc.
Diệp Oản Oản để cho đám người Hải Địch đi trước hỏi thăm tin tức của Diệp Mộ Phàm cùng cha mình, Diệp Thiệu Đình.
Sáng sớm, Tiểu Loli cùng Hải Địch hai người liền rời khỏi Hồng Hoa Tiểu Lâu, mãi đến buổi trưa, hai người lúc này mới quay trở lại.
"Chủ nhân, có tin tức!"
Hải Địch đầu tiên là nuốt một ngụm nước miếng, chợt đến gần Diệp Oản Oản nói.
"Thế nào?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Hải Địch.
"Chủ nhân, người cô để cho chúng tôi hỏi thăm, đã có tin tức. Khoảng thời gian này, tôi ở chỗ này cũng có không ít bằng hữu. Một người bạn trong đó, đúng lúc phụ trách vụ án lần này. Chứng cớ mặc dù đều rất đầy đủ, nhưng bởi vì quan hệ của Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan, lại cộng thêm bản thân vụ án còn có một chút điểm khả nghi, cho nên vụ án này tạm thời hoãn lại, ít nhất nửa năm sau mới có thể mở phiên toà." Hải Địch mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Đúng như Hải Địch nói, camera theo dõi mặc dù cũng được tính là một bộ phận của chứng cứ, nhưng lại không hoàn toàn đầy đủ, có khả năng còn cần thêm một bước điều tra. Mà ông nội cùng bà nội, tự nhiên không hy vọng Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình có chuyện, phải cùng thỏa hiệp với phe của Lương Mỹ Huyên. Mặc dù không biết hai bên đạt được điều kiện như thế nào, nhưng cũng giúp nàng có đầy đủ thời gian.
Đối với Diệp Oản Oản mà nói, đây cũng là một chuyện tốt.
Thật ra thì, nếu ra tay từ trên người Hoàng quản gia và Lương Mỹ Huyên, vô luận dùng thủ đoạn như thế nào, hẳn là cũng có thể lấy được đầy đủ chứng cứ để thả Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm.
Nhưng mà, Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia lại hết sức cẩn thận, cho dù là thời điểm ở một mình, cũng sẽ không lộ ra chút sơ hở nào. Muốn dùng thủ đoạn bình thường khiến cho Hoàng quản gia cùng Lương Mỹ Huyên thừa nhận, bọn họ mới là chủ mưu, thuê sát thủ, căn bản là không thực tế.
May là thời gian vụ án này bị đưa ra xét xử còn có nửa năm, nàng còn có thời gian.
Trước mắt, không thích hợp để tiếp tục truy đuổi Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia. Nếu như bứt dây động rừng, muốn tìm cơ hội đột phá, chỉ sợ cũng không còn. Chỉ có thể chờ hai người kia hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Giai đoạn hiện tại mà nói, Tư gia cũng được, Diệp gia cũng được, đều đã không tha cho nàng. Ở lại Hoa quốc, cũng không tính là một hành động sáng suốt! Nếu không, một khi Tư Minh Lễ bên kia chuẩn bị xuống tay với chính mình, thậm chí có thể sẽ liên lụy đến mẹ Lương Uyển Quân. Rời đi một đoạn thời gian, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nàng muốn biết được thân thế của mình, giải quyết vấn đề Tư gia cùng Diệp gia, chỉ có thể tìm được Tư Dạ Hàn.
Mà tất cả đầu mối đều chỉ hướng về một chỗ... Độc Lập Châu!
"Chủ nhân, chuyện này ngài định xử lý như thế nào? Có cần chúng tôi làm cái gì đó không?" Khương lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
"Tạm thời không cần phải để ý đến!" Diệp Oản Oản yên lặng chốc lát, chợt mở miệng nói: "Tôi có thể sẽ phải rời đi một khoảng thời gian."
"Rời đi?"
Nghe được lời này, ánh mắt Tiểu Loli lóe lên: "Chủ nhân... Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?"
"Độc Lập Châu." Diệp Oản Oản ánh mắt kiên định.
Bây giờ, cha Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm bị hãm hại, Tư gia bị Tư Minh Lễ còn có Tần Nhược Hi khống chế, Tư Dạ Hàn mất tích. Nàng chỉ một thân một mình ở lại Hoa quốc, đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Muốn giải quyết hết thảy những thứ trước mắt này, tạm thời trước mắt, chỉ có thể rời khỏi Hoa quốc, trước tiên đi tới Độc Lập Châu, tìm tới Tư Dạ Hàn.
Cha và Diệp Mộ Phàm bên kia, có ông nội bà nội kiềm chế, Diệp Oản Oản hiện tại cũng không cần lo lắng, chỉ có thể trước tiên ủy khuất bọn họ một đoạn thời gian.
Chờ sau khi mình tìm ra được Tư Dạ Hàn, từ Độc Lập Châu trở về, nhất định sẽ giải quyết Hoàng quản gia và Lương Mỹ Huyên, còn trả lại sự trong sạch cho Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm.
Nếu không, hiện tại chính bản thân nàng còn khó bảo toàn, càng không có cách nào đi bảo vệ bọn họ.
"Độc Lập Châu..."
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, đám người Hải Địch cùng Tiểu Loli tất cả đều sửng sốt một chút.
Bọn họ đương nhiên biết rõ Độc Lập Châu, thiên đường của lính đánh thuê, thánh địa của võ thuật…
"Chủ nhân, chúng tôi vẫn đều luôn hết sức hướng tới Độc Lập Châu, nhưng mấy người chúng tôi, ngày trước đều không có can đảm đi đến..." Hải Địch cười nói.
Độc Lập Châu cho tới nay, đều hết sức bài xích người ngoài. Người ngoài tiến vào Độc Lập Châu, nếu như không có giấy thông hành, hậu quả khó mà lường được. Cho dù là có giấy thông hành, hơi không cẩn thận, ở loại địa phương như Độc Lập Châu, đều vô cùng có khả năng vứt bỏ tính mạng của chính bản thân mình.
Đó là một địa phương cơ hồ pháp luật không hề tồn tại…
Cho tới nay, tất cả quy củ, đều là tứ đại thế gia của Độc Lập Châu, còn có Võ Đạo Liên Minh Công Hội định ra.
Nghe nói trong đó có một luật lệ là, Độc Lập Châu không cho phép bất luận kẻ nào mang theo súng ống đạn dược, các νũ кнí hiện đại, có tính sát thương hàng loạt. Nếu như bị phát hiện, bất kỳ một người nào ở tại Độc Lập Châu, đều có quyền đem đánh ૮ɦếƭ tươi.
Mà ở tại Độc Lập Châu, đeo νũ кнí, đối với bọn họ mà nói, càng là một loại sỉ nhục.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đại đa số quốc gia đều không nhúng tay vào Độc Lập Châu.
Độc Lập Châu coi như là một thế giới độc lập, có quy tắc riêng của mình, mà không cho phép mang theo súng, tuân theo quy củ tôn vinh võ học. Đối với bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới, cũng không có bất kỳ uy ђเếק gì, cho nên, sẽ không có cường quốc nào có ý nghĩ muốn nhúng tay hay dính líu tới Độc Lập Châu.
Lấy một thí dụ, nếu như là những cường quốc muốn thanh trừ Độc Lập Châu, một khi Độc Lập Châu bị huỷ diệt, tất cả các cường giả võ đạo cùng võ đạo thế gia, lập tức sẽ đổ vào các quốc gia của bọn họ.
Tới lúc đó, không có quy tắc của Độc Lập Châu trói buộc... Đối với bất kỳ một quốc gia nào mà nói, đối mặt với vô số võ đạo thế gia, nội tình thâm hậu cổ xưa, đều sẽ không tính là chuyện tốt.
Càng đáng sợ hơn là, những võ đạo thế gia cổ xưa này, rốt cuộc không cần tuân theo quy tắc luật lệ của Độc Lập Châu, một khi để cho bọn họ dùng tới súng kết hợp với võ thuật thâm hậu... Hậu quả khó mà lường được.
Độc Lập Châu không chịu bất kỳ quốc gia nào kiểm soát, có thể còn tồn tại đến nay, hơn nữa không có bất kỳ quốc gia nào dám đi trêu chọc, đương nhiên có một bộ quy củ cùng chế độ hoàn chỉnh của riêng mình.
"Chủ nhân, cần chúng tôi đi cùng sao?" Tiểu Loli nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, chợt lắc đầu một cái: "Lần này thì không cần."
Hải Địch cùng Khương lão tuy có thể hiểu được một chút đối với Độc Lập Châu, nhưng cũng chưa từng đi qua. Trước mắt, Độc Lập Châu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng nàng đều không hề yên lòng chút nào, nhiều người ngược lại sẽ vướng chân vướng tay.
Thấy Diệp Oản Oản không dự định mang theo bọn họ, mấy người cũng không tiếp tục nhiều lời.
Độc Lập Châu là một tồn tại cực kỳ đặc thù, hoàn toàn bất đồng với bất kỳ quốc gia nào khác.
Nghe nói, võ đạo ở Độc Lập Châu vô cùng hưng thịnh, nhưng đối với những thứ khác ngoài võ đạo ra, lại hơi có chút lạc hậu.
Tỷ như, ảo thuật ở Độc Lập Châu, so với Hoa quốc lạc hậu ít nhất mười mấy năm, bất kỳ một vị ảo thuật gia nào có tài nghệ ảo thuật tốt, đều có thể ở tại Độc Lập Châu kiếm được nhiều tiền, hơn nữa được người người tôn kính.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là những ảo thuật gia này nếu đã dám đến Độc Lập Châu, thì không thể để người của Độc Lập Châu phát hiện ra bọn họ là người ngoại lai, hơn nữa phải có giấy thông hành. Nếu không, tiền kiếm được, có mạng xài hay không... Vậy thì là một chuyện khác.
Trừ cái đó ra, văn hóa đánh bạc của Độc Lập Châu cũng không kém chút nào một vài thành phố thuộc các cường quốc, tỷ như Las Vegas.
Hơn nữa, tại Độc Lập Châu, thi đấu võ thuật trong thế giới ngầm cũng rất thịnh hành, trừ thi đấu giữa người với người, còn có cả những cuộc thi đấu giữa người và mãnh thú.