Giờ phút này, Diệp Oản Oản hận không thể tránh xa “chàng trai đẹp” này càng xa càng tốt.
"Cô thật sự không phải Minh chủ Không Sợ Minh sao? " Cẩu Tạp Chủng nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..." Đại hiệp à, chúng ta có thể đổi đề tài được không?
"Tôi thật sự chỉ là một người bán cửa! Đại hiệp, anh suy nghĩ một chút đi, nếu như tôi thật sự là Không Sợ Minh Chủ, những gã thuộc thế lực của Không Sợ Minh, vì sao phải tới ɢɨết tôi?" Diệp Oản Oản giải thích.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, nam tử tóc dài khẽ vuốt cằm. Những lời này dường như cũng thật có chút đạo lý, người của Không Sợ Minh đối với Không Sợ Minh Chủ sẽ luôn luôn trung thành.
"Cô tên là gì?" Nam tử tóc dài nói.
"Tôi... Tôi tên là Diệp Oản Oản." Diệp Oản Oản thành thật trả lời.
"Dịch Thủy Hàn!" Nói xong, nam tử tóc dài xoay người rời đi.
"Hàn đại hiệp đi mạnh giỏi! Ngày khác có thời gian rảnh hãy tới tìm tôi sau..." Sau khi thấy Dịch Thủy Hàn rời đi, Diệp Oản Oản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên lai, Cẩu Tạp Chủng có tên là Dịch Thủy Hàn... Cái tên này, nghe cũng khá là hay đấy chứ!
Rất nhanh, Diệp Oản Oản cũng rời khỏi sòng bạc, chỉ một thân một mình quay trở lại biệt thự.
Chuyện tối nay, tạt cho Diệp Oản Oản một gáo nước lạnh, cũng giúp cho Diệp Oản Oản bắt đầu hiểu được tình thế chân chính của Không Sợ Minh.
Con riêng của Tam trưởng lão dám khiêu khích chính mình, sau khi bị Bắc Đẩu từ lầu bốn ném xuống, ngay sau đó, chính mình gặp phải thế lực thuộc Không Sợ Minh đuổi ɢɨết.
Dùng ngón chân để suy đoán, cũng biết lần truy sát này, chắc chắn có liên quan đến Tam trưởng lão.
Trong Không Sợ Minh, cũng không phải dễ ứng phó như nàng tưởng tượng khi trước. Thất Tinh, chẳng qua chỉ là một cửa ải sơ cấp, thứ chân chính khiến cho Diệp Oản Oản nhức đầu, chính là đám lão già có quyền có thế của Không Sơ Minh kia.
Nếu như, mình không thể chân chính ngồi vào vị trí Minh chủ Không Sợ Minh thật sự, chỉ sợ sẽ phải ૮ɦếƭ vô cùng thê thảm.
Bây giờ, Diệp Oản Oản sớm đã không còn một con đường thứ hai nào khác để đi.
Muốn tìm người ở Độc Lập Châu, căn bản là không mấy thực tế! Nhưng nếu như mượn dùng thế lực của Không Sợ Minh để đi tìm Tư Dạ Hàn, hẳn là sẽ không quá mức khó khăn.
Nhưng, trước mắt mà nói, nàng căn bản là không có cách nào điều động thế lực hạch tâm của Không Sợ Minh, cho nên con đường duy nhất còn lại của Diệp Oản Oản, cũng chỉ có thể là ngồi thật vững vị trí Không Sợ Minh Chủ. Nếu không, hết thảy đều là nói suông.
"Tư Dạ Hàn..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Oản Oản đi thật sớm tới trụ sở chính Không Sợ Minh.
"Phong tỷ, tối ngày hôm qua..."
Bắc Đẩu đi vào phòng làm việc của Diệp Oản Oản, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn quả thật không phải là không rành chơi Đấu Địa Chủ, chỉ bất quá, tiền của Cẩu Tạp Chủng, quả thật là không dám thắng nha...
Bắc Đẩu vốn là muốn muốn giải thích điều gì, nhưng không đợi hắn nói chuyện, Diệp Oản Oản lại bày ra gương mặt lạnh lùng: "Đem mấy gã trưởng lão kia gọi đến đây cho tôi!"
"Hả..." Nghe Diệp Oản Oản nói lời ấy, Bắc Đẩu hơi sững sờ. Những lão già kia, hắn làm sao có thể gọi tới được?
"Nói tôi có chuyện cần tìm bọn họ." Không cho Bắc Đẩu cơ hội mở miệng, Diệp Oản Oản nói.
"Vậy... Được rồi, để đệ đi thử một chút." Bắc Đẩu gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Nhưng mà, Bắc Đẩu mới vừa ra khỏi cửa, bỗng lại đi vào: "Phong tỷ, xem ra không cần đệ đi mời, chính bọn họ tới rồi...!!"
Theo lời của Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, mười mấy lão già chậm rãi đi vào phòng làm việc của Diệp Oản Oản.
Nhìn những lão già trước mắt này, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nàng không quen biết bất cứ ai... Cuối cùng vị nào mới là Tam trưởng lão?
Lúc này, Diệp Oản Oản làm bộ làm tịch nhặt một tập văn kiện trên bàn lên, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, cũng không ngẩng đầu, trong miệng cười lạnh nói: "Tam trưởng lão, gần đây có khỏe không?"
Theo tiếng nói của Diệp Oản Oản phát ra, một lão già mặc tây trang màu đen, đầu tóc bạc trắng, chợt tiến lên một bước, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói: "Làm phiền Minh chủ quan tâm, đoạn thời gian gần đây vẫn còn khỏe lắm!"
Lúc này, Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão già. Người này chính là Tam trưởng lão Không Sợ Minh, ngược lại lại có dáng vẻ hiền lành lương thiện vô cùng.
"Không biết các vị hôm nay chủ động tới tìm tôi, không biết là có chuyện gì?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, chợt mở miệng nói.
"Trước đó vài ngày, chúng tôi biết được Minh chủ trở về, chỉ bất quá, trong liên minh lại có sự kiện khẩn cấp cần xử lý, cho nên, không thể tới bái kiến Minh chủ. Hôm nay vừa vặn hoàn thành xong, tranh thủ thời gian, đặc biệt tới cáo lỗi." Một lão già khác có chút hơi lớn tuổi, âm thanh hơi lộ ra vẻ lãnh đạm thờ ơ.
Nhìn bề ngoài tựa như gió êm sóng lặng, nhưng Diệp Oản Oản lại biết được, hôm nay, trên khí thế, mình nhất định không thể nhượng bộ nửa bước! Nếu không, đừng nói đến chính mình là một tên Minh chủ giả, coi như có là Minh chủ thật sự, cuộc sống về sau cũng sẽ không tốt lắm. Có lẽ, ૮ɦếƭ như thế nào nàng cũng sẽ không biết được.
"A, phải không?" Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười tà mị vô hình.
Đám người Bắc Đẩu, vẫn đứng ở cách đó không xa, cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Thất Tinh vẫn luôn thời thời khắc khắc quan sát ngôn hành cử chỉ của Diệp Oản Oản, như là muốn từ trong đó, tìm ra một chút kẽ hở.
"Minh chủ, tôi muốn hỏi một chút, ngài nhiều năm như vậy, đã đi nơi nào?" Bỗng nhiên, Tam trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng cười lạnh nói.
"A, Tam trưởng lão thật đúng là quan tâm đến tôi à nha! " Diệp Oản Oản cười nói.
"Đó là lẽ tự nhiên, ngài thân là Minh chủ Không Sợ Minh..." Tam trưởng lão mở miệng nói.
Nhưng mà, Tam trưởng lão còn chưa có nói xong, sắc mặt Diệp Oản Oản, lại bỗng nhiên biến đổi.
Chỉ thấy, Diệp Oản Oản lập tức đứng dậy, từ trên bàn làm việc nhặt lên một sấp tài liệu, hung hăng ném vào mặt Tam trưởng lão.
"Lão già kia, ông chán sống rồi!!" Diệp Oản Oản lạnh giọng quát một tiếng.
Diệp Oản Oản đột biến, quả thực khiến cho mọi người ở đây không đỡ kịp. Đám người Thu Thủy và Bắc Đẩu, sau khi thấy Diệp Oản Oản hành động như vậy, không khỏi sững sờ tại chỗ, mà trong mắt của Bắc Đẩu lại thoáng qua vẻ kinh ngạc…
Bây giờ, phần lớn quyền thế của Không Sợ Minh, đều ở trong tay những lão già này. Diệp Oản Oản làm như vậy, chẳng lẽ, thật sự muốn cùng những lão già kia vạch mặt, không ૮ɦếƭ không thôi…?
"Minh chủ, cô thế này là có ý gì?!" Tam trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, hàn quang trong mắt không ngừng lóe lên.
Nhìn thấy sát ý như ẩn như hiện trong mắt Tam trưởng lão, quả thật khiến cho lòng Diệp Oản Oản có chút suy nhược. Chỉ bất quá, thần sắc trên mặt nàng, lại toát lên vẻ lạnh giá thấu xương.
"Tôi không ở nơi này chút ít năm, sự can đảm của ông, thật giống như càng lúc càng lớn..." Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng.
"Hừ, Minh chủ, lời này của cô là có ý gì!?" Tam trưởng lão lạnh lùng nói.
"Tối hôm qua, đứa con tư sinh đó của ông làm cái gì, chẳng lẽ, trong lòng ông không rõ ràng sao?" Diệp Oản Oản nhìn Tam trưởng lão, mở miệng nói.
Nghe được lời nói này, Tam trưởng lão lại khoát tay một cái: "Minh chủ, đồ vật có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung được, tôi không hề có con tư sinh nào cả!"
"Phải không?" Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Bắc Đẩu, đem người mang tới!"
"Được..." Bắc Đẩu xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tối hôm qua, Bắc Đẩu nhận được điện thoại của Diệp Oản Oản, đặc biệt từ trong bệnh viện đem Lý Mạt Thần len lén trói mang ra. Mặc dù không biết ý của Diệp Oản Oản, nhưng Bắc Đẩu vẫn tuân lệnh không hề sơ sẩy chút nào.
Rất nhanh, hai tên thành viên Không Sợ Minh, khiêng một cái cáng cứu thương, đi theo sau lưng Bắc Đẩu, nhanh chân đi vào phòng làm việc.
Trên cáng cứu thương kia, chính là con tư sinh của Tam trưởng lão Lý Tư, Lý Mạt Thần.
Sau khi Tam trưởng lão thấy được Lý Mạt Thần cả người quấn băng gạt, ánh mắt lại nhất thời biến đổi.
"Lý Tư, nếu ông không có con tư sinh, vậy người này, ông có biết là ai không?" Diệp Oản Oản cười lạnh nói.