"Biết... Biết cái gì?" Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt nói: "Những ngày cô rời khỏi Độc Lập Châu này, thì ra là đi đến Hoa quốc. Chỗ đó cũng không tệ!! Sợ cô cô độc, lúc này mới đưa một vài người bằng hữu Hoa quốc của cô cũng mang tới, hẳn là cũng sẽ không tức giận đấy chứ?"
Nghe được lời này của Kỷ Hoàng, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ nói, Kỷ Tu Nhiễm cũng không điều tra thân phận của mình, mà chẳng qua chỉ là điều tra mình đi đến nơi nào, gặp những ai, đơn giản như vậy?
Nói như vậy, Kỷ Hoàng đem nhóm 5 người lính đánh thuê đó dẫn đến Độc Lập Châu, chỉ là vì muốn cho mình đỡ buồn một chút? Đây là cái logic quỷ thần gì vậy chứ?
Dĩ nhiên, Diệp Oản Oản cũng không ngốc, nếu như Kỷ Hoàng cũng không hề nghi ngờ gì về thân phận của nàng, Diệp Oản Oản cũng sẽ không ở không đi gây sự, chủ động nói chuyện giấu đầu lòi đuôi.
"Đúng rồi..." Kỷ Hoàng nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Cô và Tư gia ở Hoa quốc, qua lại rất gần thì phải?"
Diệp Oản Oản: "Ặc!! Cũng còn khá, thời điểm ở tại Hoa quốc, có tiếp xúc ‘một chút’ cùng với Tư gia..."
"Ồ? Chỉ là tiếp xúc ‘một chút’ thôi sao?" Khóe miệng Kỷ Hoàng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười đầy khó hiểu.
"Đúng vậy!!" Diệp Oản Oản vô cùng chắc chắc gật đầu một cái.
"Không sao, tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi! Tôi nghe nói, cái gã Tư gia gia chủ mất tích đó, hẳn cũng là bạn của cô đi? Có muốn tôi giúp cô tìm ra hay không?"
"Hả? Tìm ra?" Diệp Oản Oản chợt đổ mồ hôi lạnh.
Cái này con mịa nó, thật sự muốn tìm ra hay sao!?
"Không cần! Đã hết sức làm phiền anh rồi! Tự tôi tìm là được rồi!" Diệp Oản Oản cố giả bộ trấn định, cười nhạt nói.
"Tôi cũng chỉ là đùa với cô một chút mà thôi." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: "Mấy năm nay cô rời đi, Không Sợ Minh đã không còn như xưa, chia bè kéo cánh. [T R U Y E N F U L L. V N] Mấy người tôi mang về Độc Lập Châu này, cô hẳn là có thể dùng được! Bên người có một ít tâm phúc, chung quy sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút."
"Lần này thật sự là làm phiền anh quá..." Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Hoàng, mở miệng nói.
Chỉ cần Kỷ Hoàng không hoài nghi thân phận của mình, hết thảy đều dễ nói...
"Cô mỗi lần nhìn thấy tôi, tựa hồ cũng đều sẽ khẩn trương?" Kỷ Tu Nhiễm đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, khóe miệng từ đầu đến cuối là một nụ cười không bao giờ tắt, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại không có tâm tư đi tán thưởng khuôn mặt đẹp của người đàn ông này. Nàng làm sao có thể không khẩn trương? Giả mạo vị hôn thê của Kỷ Hoàng, nếu như bị phát hiện ra sơ hở, làm sao còn có thể…
"Tôi là vị hôn thê của anh, đối mặt với anh, vì sao phải khẩn trương?" Diệp Oản Oản thu liễm tâm trạng, đón lấy đôi con ngươi hẹp dài đầy linh động của Kỷ Tu Nhiễm, nhẹ giọng cười nói.
"Ồ! Phải vậy không?" Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Nếu không thì sao?" Diệp Oản Oản ra vẻ bình tĩnh.
"Ừ... Nói cũng có đạo lý!" Kỷ Tu Nhiễm gật đầu: "Đã như vậy, tôi thấy, chúng ta cũng không tệ, hẳn là nên kết hôn đi, cô thấy thế nào?"
Diệp Oản Oản: "..."
Vẫn làm hôn phu và hôn thê không tốt sao, kết hôn cái cọng lông á!!
"Tôi mới vừa trở về Độc Lập Châu không bao lâu, tình huống của Không Sợ Minh, anh hẳn là cũng biết, còn có rất nhiều chuyện cần tôi xử lý. Trong Không Sợ Minh cũng cần có tôi điều hành, trước tiên việc đó chậm lại một chút đi..." Diệp Oản Oản ra vẻ cân nhắc tình hình, sau đó bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ cười một tiếng: "Cũng chỉ là đùa một chút với cô mà thôi, tôi cũng không có ý định kết hôn."
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản ánh mắt sáng lên.
Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, không tính kết hôn?
Chuyện này con mịa nó quá tốt rồi!!
Nếu như đã là như vậy, chính mình còn có thể diễn càng giống thật một chút!
"Anh nói cái gì?" Diệp Oản Oản nhìn lấy Kỷ Tu Nhiễm, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo: "Không tính kết hôn? Anh có ý gì? Chúng ta chính là hôn phu, hôn thê, chẳng lẽ anh dự định một mực làm vị hôn phu của tôi? Làm cả đời?"
Đây chính là do Kỷ Tu Nhiễm không muốn kết hôn, cũng không có liên quan tới nàng à nha!
Kỷ Tu Nhiễm nghe nói như vậy, tựa như cười mà không phải cười mà nhìn về phía Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra một vẻ cưng chìu vô hình: "Lúc này mới giống cô..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Tiểu Phong, tôi muốn hỏi cô một vấn đề." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhẹ giọng mở miệng nói.
"Vấn đề gì?" Diệp Oản Oản nói.
"Mấy năm nay, cô có vui không?" Kỷ Tu Nhiễm nói.
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản yên lặng không đáp, lời này của Kỷ Tu Nhiễm là có ý gì?
"Cũng còn khá..." Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, mở miệng trả lời.
"Những lời này, hiện tại không cần phải trả lời tôi, chờ sau này lại nói cho tôi. Tôi còn có chút chuyện cần phải làm, đi trước!" Kỷ Tu Nhiễm nói xong, xoay người rời đi.
Chờ sau khi Kỷ Tu Nhiễm rời đi, Diệp Oản Oản hoàn toàn ngơ ngơ ngác ngác, cái gã Kỷ Tu Nhiễm này làm sao lại vui buồn thất thường như vậy?
Tóm lại tuy quằn quại nhưng tránh thoát khỏi kiếp nạn này là tốt rồi!
Lúc này, Diệp Oản Oản xoay người, nhìn về phía Đại Bạch ở bên cạnh, mặt đầy vẻ mừng rỡ. Nàng vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ đến, chính mình lại có thể gặp lại Đại Bạch ở Không Sợ Minh tại Độc Lập Châu.
Còn không đợi Diệp Oản Oản đi về phía Đại Bạch, Beerus lại chen ngang vào, ngăn ở bên người Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, Beerus tựa hồ như có chút phiền não, mặt hướng về phía Đại Bạch bất ngờ thấp giọng gừ gừ, giống như đang cảnh cáo.
Nhưng mà, Đại Bạch chỉ liếc xéo Beerus, thật giống như không thèm để ý đến nó.
"Gràooo…!!"
Còn không đợi Diệp Oản Oản kịp phản ứng, trong miệng Beerus truyền ra một tiếng gầm âm trầm có lực, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Đại Bạch, dùng móng vuốt chọt chọt mấy cái ở trên đầu Đại Bạch, thật giống như đang thử thăm dò cái gì.
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức, cái con Beerus này, cũng không phải là muốn công kích Đại Bạch đấy chứ?
Cũng đừng tự rước lấy nhục, báo dù sao cũng chỉ là báo, làm sao có thể đủ sức sánh cùng với loài hổ? Huống chi lại còn là một con hổ đầy kiêu hùng như Đại Bạch!
Đại Bạch bị Beerus liên tiếp khiêu khích, cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh giá thấu xương nhìn về phía Beerus, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo trầm thấp.
"Chửi thề một tiếng!!" Diệp Oản Oản cả người đổ mồ hôi lạnh, hai tên tổ tông này, sẽ không phải là dự định động thủ đấy chứ...?
Nếu đây là cuộc chiến giữa người với người, Diệp Oản Oản ngược lại cũng không có vấn đề. Nhưng mà, đây lại là mãnh thú, nếu quả như hai mãnh thú này thật sự đánh nhau, vậy phải cản lại như thế nào, ai lại dám đi can ngăn?
"Đại Bạch, ngoan nào, đừng nóng giận!!" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại Bạch, liền vội vàng khuyên nhủ.
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản không nghĩ tới chính là, lời khuyên nhủ này của nàng, đúng là trong nháy mắt đốt lên lửa giận của Beerus.
Còn chưa chờ Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, đã thấy Beerus hóa thành một bóng đen, trong nháy mắt nhào thẳng tới Đại Bạch.
Chỉ trong nháy mắt, Beerus và Đại Bạch đánh nhau ở ngay tại chỗ.
Bên trong phòng làm việc, thanh âm gào rống đầy giận dữ của mãnh thú vang lên bên tai không dứt.
Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, nhìn Beerus và Đại Bạch chiến đấu, không khỏi nâng trán, nàng đây đều đã tạo ra cái nghiệt gì?
"Phong tỷ, sao vậy?"
Giờ phút này, Bắc Đẩu bỗng nhiên từ bên ngoài vọt vào.
Không cần thiết Diệp Oản Oản phải trả lời, Bắc Đẩu mới vừa vào phòng làm việc, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy là đã xảy ra chuyện gì.
"Yo! Cái con Bạch Hổ này cũng khá thật, có thể cùng với Beerus chiến đấu không phân cao thấp!!" Bắc Đẩu đứng ở một bên, nhìn hai con mãnh thú quần ẩu lẫn nhau, không khỏi gật gù tán thưởng.
"Đem chúng nó tách ra!" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu nói.
Nghe được lời ấy của Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu nhất thời sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, tỷ hẳn không phải là đang nghiêm túc đúng không? Tỷ bảo đệ tách hai con mãnh thú này ra?"
Hắn nếu thật sự dám làm theo, chỉ sợ Beerus và cái con Bạch Hổ kia, sẽ xé xác hắn ăn sống...