Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 73: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

"Rống —— "
Ngay tại khi thần kinh Diệp Oản Oản hoàn toàn thanh tĩnh lại, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, chấn động mặt đất.
"A! " bên dưới không phòng bị chút nào, mới vừa nói “không sợ” xong Diệp Oản Oản lại bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, muốn tại chỗ tè ra quần mà hướng Tư Dạ Hàn nhào qua.
Bị nữ hài ngay cả bánh bao cùng người lao đến ở trước иgự¢ Tư Dạ Hàn: "
Hứa Dịch: "



Diệp Oản Oản sau khi kịp phản ứng lại, lúng túng không thôi mà nhìn Tư Dạ Hàn một cái, ngay sau đó trừng mắt về phía trước mặt ghế sa lon chú Bạch Hổ lông trắng như tuyết bên trên nhuộm đầy kinh người máu tươi, đang hung ác hướng về phía chính mình không ngừng gào thét, thật là muốn ૮ɦếƭ.
Muội ngươi! Êm đẹp đột nhiên hướng về phía cô gầm cái gì mà gầm chứ!
Thật vất vả chống đỡ lâu như vậy, cứ như vậy làm hại cô phá bỏ toàn bộ công sức.
Cô là người có thể bị áp bức dễ dàng thế sao?
Bạch Hổ kia thấy Diệp Oản Oản nhào tới Tư Dạ Hàn, mặc dù dừng lại không tiến tới nữa, nhưng vẫn ở chỗ cũ quanh quẩn trước mặt ghế sa lon, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản vô cùng không thân thiện.


Hoàn toàn là ánh mắt nhìn của người bị xâm lăng.
Bạch Hổ này là sủng vật của Tư Dạ Hàn được nuôi dưỡng ở Cẩm Viên.
Cẩm Viên chung quanh chính là một mảng lớn núi rừng rậm rạp, Bạch Hổ thường xuyên tự mình ở trong núi rừng du đãng.
Bạch Hổ được đặt tên là Slutte, tiếng Anh phiên dịch tới có ý tứ là ɢɨết hại, chỉ nghe tên cũng biết người ta là hung thú chân chính, mà không phải là mèo con được thuần dưỡng trong gánh xiếc thú.
Kiếp trước, Diệp Oản Oản đối với Bạch Hổ này chán ghét cùng sợ hãi so với Tư Dạ Hàn không ít hơn bao nhiêu.
Bất quá, sau khi sống lại, mặc dù mới vừa thấy được cảnh nó cắn đứt cổ người cùng gào thét như dã thú, vẫn là có chút kinh hoàng theo bản năng của con người, nhưng đáy lòng lại không có cái loại bài xích cùng cảm giác chán ghét, ngược lại là hoài niệm cùng áy náy sâu đậm.
Kiếp trước, Bạch Hổ mà cô cực kỳ chán ghét lại nhiều lần cứu cô tại thời điểm nguy nan, cuối cùng bởi vì ngăn cản những người đó nói, bị thiết kế rơi vào cạm bẫy.
Cô trơ mắt nhìn Bạch Hổ vì bảo vệ mình, bị những người đó ngược sát, cho đến cuối cùng không còn một hơi thở.
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản hốc mắt hơi có chút ướƭ áƭ.
Biểu hiện như vậy nhìn trong mắt người chung quanh đại khái là bị hù dọa khóc.


Quả nhiên, bên người truyền tới một tiếng khinh thường giễu cợt, là thanh niên áo đen mới vừa thi hình tên kia, tên gọi Lưu Ảnh.
Thật là oan gia tụ đầu.
Người này nhìn còn trẻ tuổi, nhưng là cao thủ lợi hại nhất âm thầm ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, rất nhiều sự tình không được ra ngoài ánh sáng đều là do hắn xử lý.
Kiếp trước cũng như thế, Lưu Ảnh đối với cô - người bên cạnh Tư Dạ Hàn gieo họa hận đến thấu xương, thậm chí từng không tiếc lấy cái ૮ɦếƭ mà gián ngôn.
Diệp Oản Oản quan hệ với hắn cũng như nước với lửa.
Tư Dạ Hàn nhìn hai tay hai chân của nữ hài đang cuốn lấy anh, ánh mắt hơi hơi dừng một chút, sau đó, đưa ra bàn tay rộng lớn, tại đỉnh đầu cô bé vỗ một cái, hai tròng mắt híp lại mà hướng Bạch Hổ nhìn " Slutte."
Bạch Hổ tiếp thu được cảnh cáo của chủ nhân, thuần thú dã tính khó chịu bên trong mắt tràn đầy hung quang đỏ tươi, vẫn ở chỗ cũ trầm thấp gào thét, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản dường như một giây kế tiếp liền muốn nhào lên xé nát cô.
Một người một hổ cứ như vậy giằng co, mấy phút sau, Bạch Hổ rốt cục ở dưới ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân không tình nguyện mà đi dạo, tản bộ một dạng rời đi.
Bạch Hổ này ngay cả Tư Dạ Hàn cũng không cách nào hoàn toàn khống chế, cũng không thể trách Diệp Oản Oản kiếp trước sẽ sợ hãi như vậy.
Bất quá cô cũng là rất lâu sau đó mới biết, có lúc lòng người so với dã thú đáng sợ hơn nhiều.

Sau khi Bạch Hổ rời đi, Tư Dạ Hàn hướng Hứa Dịch lạnh liếc một cái " chính mình đi lãnh phạt."
Đang ngẩn người Hứa Dịch nghe vậy vội vàng đáp một tiếng " dạ!"
Hắn biết, đây đã là kết quả nhẹ nhất rồi.
Diệp Oản Oản mới vừa thần xui quỷ khiến nói câu kia "Anh đói không " đã cứu tất cả mọi người, cũng như cứu chính bản thân cô.
Cái phản ứng này đoán chừng là do cô bị hù dọa đến mức kinh sợ trước đó đi, nếu không tính tình một người làm sao có thể thay đổi lớn từ đầu đến cuối như vậy?
Đêm khuya, Đế đô – trong một hội sở sa hoa.
Một người đàn ông trung niên thân hình hơi mập nhận một cuộc điện thoại xong sắc mặt kịch biến, vội vã chạy ra ngoài.
Nam tử tay run run, vội vàng gọi một cú điện thoại, "Hạ Hạ, xảy ra chuyện rồi!"
Đầu bên kia điện thoại di động truyền tới âm thanh lười biếng thanh thản của thiếu niên, "Thế nào?"
"Ta mới vừa nhận được tin tức, Ngũ thúc của ngươi rơi vào trong tay của Tư Dạ Hàn!"


Thiếu niên nghe vậy khẽ xì một tiếng, "Sách, thật vô dụng."
Người đàn ông trung niên một bên lau mồ hôi một bên mặt đầy lo lắng mở miệng nói, "Hạ Hạ, ngươi phải mau một chút nghĩ biện pháp cứu hắn đi ra a!"
Thiếu niên giọng khinh thường nói "Ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người một phế vật. Huống chi, ngươi cho rằng bây giờ đi còn hữu dụng? Đừng nói nhặt xác, sợ là ngay cả cục xương cũng đừng nghĩ thu hồi lại!"
"Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để như vậy cái gì cũng không làm sao?"
"Dĩ nhiên là... Không thể để cho hắn dễ chịu như vậy được!"
...
Bên trong Cẩm Viên.
Hứa Dịch lĩnh mệnh đang muốn cùng Lưu Ảnh thanh lý hiện trường, lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tròng mắt Hứa Dịch liếc nhìn người gọi đến trên điện thoại, sắc mặt nhất thời hoảng hốt, "Ông chủ, điện thoại của lão phu nhân!"
Tư Dạ Hàn ánh mắt hơi trầm xuống, "Tiếp."


Hứa Dịch gật đầu, sau đó tiếp điện thoại nói: "Alô, lão phu nhân, đã trễ thế này, ngài có chuyện gì sao?"
Đầu bên kia điện thoại di động truyền tới âm thanh rõ ràng không vui của lão phu nhân, "Hứa Dịch, ngươi để cho tiểu Cửu nghe điện thoại! Ngay bây giờ!"
Hứa Dịch khẩn trương hướng phương hướng của Tư Dạ Hàn nhìn qua.
Tư Dạ Hàn giơ tay lên một cái.
Hứa Dịch vội vàng đi tới, đem điện thoại di động đưa tới trong tay của Tư Dạ Hàn, sau đó cùng Lưu Ảnh bên cạnh hai mắt nhìn nhau một cái.
Trên mặt của hai người tất cả đều là bất an.
"Bà nội."
"Tiểu Cửu! Cháu tại sao không tự mình nghe điện thoại? Cháu hãy thành thật nói cho bà biết, cháu bây giờ đang ở đâu và đang làm gì! " lão thái thái hỏi như vậy, rõ ràng cho thấy đã lấy được một vài tin tức gì đó.
Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh nghe được lời của lão thái thái, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Lão thái thái phản đối nhất chính là chuyện tay chân tương tàn, vạn nhất lão thái thái biết chuyện đêm nay, hậu quả khó mà lường được.
"Cẩm Viên. " Tư Dạ Hàn trả lời.
"Bà hỏi cháu, lão Ngũ hắn có phải ở trong tay cháu hay không..."
Lời của lão thái thái chưa nói xong, lúc này, một bên Diệp Oản Oản gấp gáp mà dò cái đầu đi qua, đối với Tư Dạ Hàn mở miệng hỏi, "Là bà nội đánh tới sao?"
Lão thái thái đang giận đùng đùng lại nghe được thanh âm của Diệp Oản Oản, nhất thời sững sốt, một lát sau, ngoài ý muốn mở miệng nói, "Oản Oản?"
"Bà nội! Là cháu a! " Diệp Oản Oản nghe được bà nội kêu chính mình, theo lễ phép, liền hướng điện thoại di động lên tiếng chào hỏi, sau đó đối với Tư Dạ Hàn mở miệng nói, "Nhanh để cho em cùng bà nội nói chuyện!"
Tư Dạ Hàn như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, ngay sau đó đem điện thoại di động đưa cho cô.
Lưu Ảnh thấy Tư Dạ Hàn lại tùy tiện đem cuộc điện thoại trọng yếu như vậy giao cho Diệp Oản Oản, nhất thời sắc mặt chợt biến, muốn ngăn cản lại không kịp.
Vạn nhất nữ nhân này nói lời gì không nên nói! Hắn thật là không dám tưởng tượng!
"Bà nội, là cháu, cháu là Oản Oản! " Diệp Oản Oản cầm được điện thoại di động, lập tức ngọt ngào mở miệng.
Nghe được thanh âm của Diệp Oản Oản, giọng nói của lão thái thái nhất thời nhu hòa không ít, nhưng vẫn có hoài nghi, "Oản Oản a, cháu đang ở bên tiểu Cửu sao? Cháu không phải là ở trường à?"
Diệp Oản Oản có chút ngượng ngùng mở miệng nói, "Cháu có chút nhớ anh ấy nên trở về."
Giọng nói của lão thái thái rất vui vẻ yên tâm, lại hỏi, "Cháu cùng tiểu Cửu đang làm cái gì vậy?"
Lão thái thái hỏi một câu, trái tim Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh liền nhấc lên một phần, rất sợ Diệp Oản Oản nói sai một chữ.
Trong con ngươi của Lưu Ảnh đã nổi lên sát ý, tùy thời chuẩn bị nếu như nữ nhân này dám nói bậy bạ, liền lập tức muốn mạng của cô!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!