Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 74: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Tâm tình của Hứa Dịch giờ khắc này cũng không khá hơn chút nào, nói không khoa trương chút nào, sinh mệnh của tất cả mọi người bọn họ ngay tại thời khắc này đang nằm trong tay của Diệp Oản Oản! Diệp Oản Oản dù sao cũng không phải là ông chủ, không có tâm lý tư chất như vậy, coi như cô không đề cập tới một màn mới vừa xảy ra kia, thì lấy sự sắc bén của lão thái thái, chỉ cần ngữ khí của cô có phân nửa không đúng, đều tuyệt đối sẽ phát hiện ra. Hắn một bên lo lắng một bên hướng Tư Dạ Hàn nhìn lại, kết quả là thấy ông chủ nhà mình biểu hiện giống như đây chỉ là một cuộc điện thoại từ nhà bình thường không thể bình thường hơn.
Thật là hoàng đế không gấp, thái giám vội gần ૮ɦếƭ!
Ở dưới tầm mắt canh chừng của Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh, Diệp Oản Oản giòn giòn giã giã mà trả lời: "Đang ăn bánh bao, cháu tới cửa trường học có một tiệm bánh bao ăn ngon lắm mua mang về, ăn rất ngon!"
Lão nãi nãi đầu kia điện thoại di động trầm mặc một hồi, tựa hồ là đang phán đoán, một lát sau, rốt cuộc phát ra một tiếng an tâm thở dài, từ ái mở miệng nói, "Oản Oản thích ăn bánh bao a! Lần sau tới chỗ bà nội, bà nội để cho người làm cho cháu, đảm bảo so với đồ ăn cháu mua ngon hơn nha!"
Diệp Oản Oản nhất thời mong đợi không dứt, "Cảm ơn bà! Cháu đây có thể liền tới vào tuần sau hay không a?"



Lão thái thái nghe xong, vui vẻ nói, "Được được được, đương nhiên là có thể, cháu tùy thời đều có thể tới, bà nội trông cháu tới còn không kịp!"
Lão thái thái nói xong, ở trong điện thoại kêu một tiếng, "Tiểu Cửu a!"
Diệp Oản Oản bận rộn trả điện thoại di động lại cho Tư Dạ Hàn.
Nhưng Tư Dạ Hàn lại không có nhận, chẳng qua là thuận theo tay của Diệp Oản Oản kề sát ống nghe nói, "Cháu nghe."
"Tiểu Cửu, cháu phải đối xử với Oản Oản thật tốt, đừng ủy khuất con gái nhà người ta! Cháu đối với người khác ngày ngày sậm mặt lại rồi coi như xong, đối với bạn gái cũng không thể như vậy, còn có a, Oản Oản tuổi còn nhỏ, chính là đang tuổi trưởng thành, lớp mười hai học tập vừa mệt, cháu nhiều chú ý bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy..."


Lão thái thái kéo Tư Dạ Hàn nói liên miên lãi nhải nửa ngày rốt cục mới cúp điện thoại.
Khôi phục an tĩnh bên trong phòng khách, Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh chợt thở phào nhẹ nhõm. Một trận nguy cơ, dĩ nhiên bởi vì Diệp Oản Oản đánh bậy đánh bạ mà giải trừ. Nếu như không phải là Diệp Oản Oản, coi như ông chủ phủ nhận, lão thái thái trong lòng cũng tuyệt đối vẫn sẽ còn nghi vấn. Diệp Oản Oản này, dưới tình huống như thế mà giọng nói từ đầu tới cuối đều không có chút nào khác thường.
Loại tình huống này nếu không phải là tâm lý tư chất cực kỳ đáng sợ thì chính là thật ngu xuẩn... Ngu đến mức ngốc bẩm sinh...
Không cần đoán cũng biết, nhất định là ý sau.
Sau đó, Lưu Ảnh cùng Hứa Dịch nhanh chóng đem hiện trường máu tanh quét dọn xong.
Rất nhanh hết thảy khôi phục như thường, giống như một màn máu tanh mới vừa rồi chẳng qua là một ảo cảnh.
Thật ra thì Diệp Oản Oản cũng thở phào nhẹ nhõm, tối nay ải này cô hẳn là đi qua rồi đi?
Mà còn nhân tiện vì Tư Dạ Hàn đánh một cái che chở, lập công đây!
Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh rời đi, bên trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn.
"Thế nào đột nhiên trở lại? " Tư Dạ Hàn nhìn lấy nữ hài hỏi.


Diệp Oản Oản trả lời, "Bởi vì bạn cùng phòng em đi hẹn hò, làm hại em cũng muốn gặp anh a! Đúng rồi, em bây giờ có bạn cùng phòng mới, tên là Giang Yên Nhiên."
Diệp Oản Oản nhân cơ hội nhắc nhở Tư Dạ Hàn mình bây giờ đã không phải là ở một mình như trước nữa, "Lúc trước em cùng Giang Yên Nhiên chính là ở cùng một nhà trọ, nhưng tính cách không hợp nên quan hệ không tốt lắm, mấy ngày nay xảy ra một ít chuyện, chúng em bây giờ quan hệ rất tốt."
Tư Dạ Hàn hẳn là đối với người trước đây có quan hệ không tốt với cô giờ lại thành bạn cũng không quá để ý, nghe vậy cũng không có nói gì, chỉ lẳng lặng nghe cô nói.
Vì vậy Diệp Oản Oản nhân cơ hội đem chuyện Trầm Mộng Kỳ làm thất đức cũng đem nói ra, "Mặc dù Mộng Kỳ là bằng hữu tốt nhất của em, nhưng chuyện này em cảm thấy cô ấy làm thật là quá đáng, cô ấy tại sao có thể chính mình ςướק đi người mà bạn tốt của mình yêu thích chứ?"
Diệp Oản Oản khẩn trương đến mức nói nhăng nói cuội một trận nói xong lại chuyển sang chuyện khác, bầu không khí cũng còn khá, từ đầu tới cuối Tư Dạ Hàn đều không nhắc lại chuyện mới vừa xảy ra nữa, cũng không hoài nghi cô tối nay rõ ràng có thái độ dị thường. Đối với những chuyện kia, cô một chữ đều không muốn biết. Biết được càng nhiều càng nguy hiểm.
Cho đến khi nói khô cả họng, Diệp Oản Oản mới dừng lại, "A, thế nào đều đã trễ thế này, em muốn trở về phòng ngủ á..., ngày mai còn phải dậy sớm đi học!"
Nam nhân lẳng lặng đưa mắt nhìn cô mấy giây, một hồi lâu sau, rốt cuộc mở miệng, "Đi thôi."
Lấy được sự cho phép, Diệp Oản Oản như được đại xá, tiến tới ở trên gò má của nam nhân hôn một cái, ngay sau đó nói một tiếng "Ngủ ngon " liền muốn lên lầu.
Kết quả, mới vừa đi ra không được mấy bước, sau lưng lại truyền tới âm thanh hơi trầm xuống của nam nhân "chờ một chút."
Diệp Oản Oản nhất thời sống lưng cứng đờ, theo bản năng siết chặt ngón tay để ở bên người, chậm rãi xoay người lại, "Sao... Thế nào?"

Tư Dạ Hàn không nói gì, mà là hướng cô đưa tay ra.
Diệp Oản Oản ngơ ngác nhìn chằm chằm cái tay có khớp xương rõ ràng kia, không hiểu đối phương là ý gì, "Cái gì?"
"Không phải là cho ta sao? " ánh mắt của nam nhân dừng lại ở trên tay của cô một giây.
Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của nam nhân cúi đầu nhìn một cái, ngay sau đó liền thấy được cái bánh bao chứa ở bên trong túi nylon, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó kịp phản ứng lại, vội vàng nói, "Ồ ồ ồ! Là đưa cho anh là đưa cho anh a!"
Nói xong lập tức chạy bạch bạch bạch tới, đem bánh bao đưa cho anh, sau đó nhìn chằm chằm cái bánh bao kia nuốt nước miếng một cái.Còn tưởng rằng anh đã quên cái chuyện này đi rồi cô có thể đem cái bánh bao này xuống!
Mặc dù những thứ bánh bao này vốn chính là chuẩn bị mang cho Tư Dạ Hàn, nhưng là một đường đi theo cô lâu như vậy đã có tình cảm a!
Nhớ đến thời kỳ trưởng thành lúc ấy lượng cơm ăn của cô càng ngày càng lớn, hơn nữa kẻ gian hộ thực, anh cô có lần không cẩn thận ăn của cô một túi khoai tây chiên, bị cô đuổi theo ở phía sau đánh mấy con phố.
Nam nhân ngước mắt, nhìn về nữ hài phía trước mắt vẻ mặt nhức nhối, "Thế nào?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm cái túi xách kia nói, "Cái đó, có chút nguội mất rồi, anh hâm một chút lại rồi ăn."
"Ừm."


Thấy cô còn chưa đi, nam nhân mở miệng, "Còn có việc?"
"Ho khan một tiếng, không! Không có! Em đi đây! " Diệp Oản Oản nói xong sợ mình đổi ý, chạy bạch bạch bạch vội vàng lên lầu.
Ríu rít, gặp lại sau bánh bao của ta, ta yêu em a!
Nam nhân nhìn bóng người nữ hài thật nhanh chui vào phòng, ánh mắt rơi vào bánh bao trên lòng bàn tay, chậm chạp không có dời đi ánh mắt.
...
Trở về phòng, Diệp Oản Oản gửi tin nhắn cho Giang Yên Nhiên nói cho cô ấy biết chính mình buổi tối nay không trở về nhà trọ, để cho cô ấy không cần lo lắng trở lại dạ tiệc quấy rầy cô.
Thật là không tưởng tượng ra hai hài tử thuần tình lần đầu tiên hẹn hò sẽ là tình huống gì a.
Gửi xong tin nhắn, Diệp Oản Oản lần nữa tắm rửa một cái, cọ rửa sạch một thân mùi máu tanh.
Đêm yên tĩnh, Diệp Oản Oản nằm ở trên giường, lăn thật lâu, hoàn toàn không ngủ được.
Cuối cùng, không biết nghĩ đến cái gì, Diệp Oản Oản đột nhiên hưng phấn trở mình một cái bò dậy, theo trong bọc sách móc ra một túi thịt bò khô cùng mấy túi thịt heo khô, sau đó rón rén đi xuống lầu. Trong phòng khách yên lặng, nàng nhón chân lên đi bằng mũi chân, tầm mắt chậm rãi ở trong mỗi một góc phòng khách tìm kiếm, kết quả, tìm nửa ngày cái gì cũng đều không phát hiện ra.


Chẳng lẽ lại trở về núi rồi?
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản thất vọng chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên ở trước mặt ghế sa lon phát hiện một khối thảm lông màu trắng.
Là Slutte!
Ta đi! Người này, đợi ở nơi nào không được, lại muốn nằm trên một cái thảm màu trắng, cái thân trắng như tuyết lông cùng thảm cơ hồ hòa làm một thể, làm hại cô tìm nửa ngày mới phát hiện.
[( ̄▽ ̄ ") lên xe trước con ngựa chương một ]




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!