Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 94: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương


trước sau

Diệp Oản Oản nói xong, trực tiếp tự xoay người rời đi.
Sau lưng, thiếu niên mới vừa rồi trong lúc giãy giụa đã lăn lộn làm cho toàn thân mình đều là cây cỏ đất sét, cổ áo còn bị ૮ưỡɳɠ éρ xé bung ra mấy cái nút áo, đơn giản là một bộ tư thái chịu khổ dày xéo.
Diệp Oản Oản đi rồi Tư Hạ qua thật lâu mới tỉnh hồn lại, siết chặt quả đấm sắc mặt hung ác khẽ nguyền rủa một tiếng.
Ban đêm gió thật lạnh, trên đỉnh đầu càng phát ra ánh trăng lạnh lẽo.
Tư Hạ không nhúc nhích ngây ngô ngồi ở chỗ đó.



Không biết sau bao lâu, cậu ta chậm rãi đem đầu chôn ở giữa gối, sống lưng khẽ run, hai tay đặt trên bãi cỏ lấy ra vết tích sâu đậm, “Cậu mới không phải…”
Âm thanh của cậu càng phát ra âm trầm, “Cậu mới không phải tỷ tỷ… Tỷ tỷ của ta không phải là người xấu xí như vậy…”
Chốc lát sau lại tĩnh mịch yên lặng.
Thiếu niên giống như bị hút khô tất cả tức giận, lúc đầu âm thanh ác độc âm trầm nảy sinh thoáng cái trở nên vô cùng suy yếu, “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ mới sẽ không đối với ta như thế…”



Sáng ngày thứ hai.
Diệp Oản Oản là bị Giang Yên Nhiên kinh hô đánh thức.
“A —— “
Chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt kinh hoảng thất thố mà xoay mình ngồi dậy, nhuộm đầy đỏ ửng gò má hai tràn đầy ảo não.
Xem bộ dáng là đã tỉnh rượu rồi lại nhớ tới việc mình làm tối hôm qua.
“Cậu tỉnh rồi sao? ” Diệp Oản Oản ngáp một cái.
Giang Yên Nhiên nhìn về phía cô, vẻ mặt cơ hồ cũng sắp muốn khóc, lời nói không có mạch lạc nói, “Oản Oản… Tớ… Tớ tối hôm qua…”
“Cậu tối hôm qua sao à nha? ” Diệp Oản Oản vẻ mặt cái gì cũng không biết.
“Trời ơi! ” Giang Yên Nhiên che mặt, “Hôm qua… Tối hôm qua tâm tình của tớ không tốt nên có uống một chút rượu… Sau đó có phải là tớ còn gọi điện thoại cho cậu hay không… Cậu nói để cho tớ ở đó chờ… Để cho người tới đón tớ…”
“Đúng vậy! Thế nào?”


“Sau đó Sở Phong tới, muốn đưa tớ trở về nhà trọ nhưng Tống Tử Hàng không biết làm sao tìm được tớ, một mực quấn tớ không thả, còn nói là tớ còn thích hắn, nói tớ đang dùng Sở Phong trả thù hắn kích thích hắn… Hắn còn đả thương Sở Phong…”
“Sau đó thì sao?”
Mặt của Giang Yên Nhiên càng đỏ hơn, “Sau đó tớ quá tức giận, vì phản bác lời nói của Tống Tử Hàng, ngay trước mặt của hắn hôn Sở Phong! Ngày… Tớ về sau cũng không dám uống rượu nữa đâu…”
“A, thật ra thì tớ ngược lại cảm thấy cậu có thể lại uống nhiều một chút…”
Giang Yên Nhiên cũng không biết có nghe lời lẩm bẩm của Diệp Oản Oản hay không, không ngừng mà nói tiếp, “Tớ căn bản cũng không chắc chắn chính mình đối với Sở Phong có cảm tình hay không, tại sao có thể làm ra sự tình cho hắn hiểu lầm như vậy được! Tệ hơn chính là tối hôm qua tớ còn nói thẳng bắt đầu từ hôm nay hắn chính là bạn trai tớ nữa chứ!”
Ai nha so với tưởng tượng của cô tiến triển còn thuận lợi!
Diệp Oản Oản cười nói, “Tiểu tử kia vận khí cũng quá tốt rồi chứ? Tớ đều muốn ghen tị với hắn a!”
Không chỉ có cô là thần trợ công, ông trời cũng đang giúp hắn!
Giang Yên Nhiên thần sắc bất đắc dĩ nói “Oản Oản, cậu đừng nói giỡn nữa, mau giúp tớ nghĩ một chút biện pháp đi, tớ nên làm gì bây giờ?”
Diệp Oản Oản không chút nghĩ ngợi mà trả lời, “Rất đơn giản a, nói cho hắn biết, cậu uống nhiều rượu nên tối hôm qua dù có làm hay nói gì hết thảy tất cả đều không tính toán gì hết.”

Ánh mắt của Giang Yên Nhiên nhất thời sáng lên một cái, “Thực sự có thể làm vậy sao?”
Diệp Oản Oản gật đầu: “Dĩ nhiên có thể a, nhiều lắm là một ngày nào đó trong hồ của Thanh Hòa có một bộ thi thể của nam nhân mà thôi a!”
Giang Yên Nhiên: “…”
“Phốc… ” Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, “Trêu câu thôi nếu như cậu thực sự rất ghét hắn, thừa dịp còn sớm nói rõ ràng tự nhiên là tốt nhất!”
Giang Yên Nhiên lập tức mở miệng, “Tớ không có ghét hắn… ” thậm chí…
Diệp Oản Oản cũng hiểu tâm tình của cô bây giờ, dù sao vẫn chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, đột nhiên thoáng cái gặp phải nhiều chuyện như vậy, hỗn loạn sẽ quấn quít cũng là khó tránh khỏi.
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, ngay sau đó đứng lên, đi tới cửa sổ trước mặt, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn về phía Giang Yên Nhiên mở miệng nói, “Yên Nhiên, cậu qua đây, nhìn cái này một chút rồi hẳn đưa ra quyết định của mình.”
Vào lúc này thời gian còn sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, chấn song bên trên còn dính sương mù cùng hạt sương, trong sân trường trống rỗng không có một người.
Giang Yên Nhiên thuận theo ánh mắt của Diệp Oản Oản nhìn lại, lại ở dưới lầu thấy được một bóng người quen thuộc.
Nam sinh như thần giữ cửa không nhúc nhích đứng ở bên dưới nhà trọ nữ sinh.


Mà Giang Yên Nhiên chú ý tới, nam sinh mặc trên người, lại vẫn là quần áo ngủ tối hôm qua.
Ngày hôm qua, thời điểm Diệp Oản Oản gọi điện thoại tới Sở Phong đã ngủ, bởi vì là vội vàng chạy tới, cho nên ngay cả quần áo ngủ cũng không kịp đổi.
Nhưng bây giờ cũng đã là buổi sáng, quần áo trên người hắn vẫn là đồ ngủ…
Chẳng lẽ hắn căn bản không có trở về, vẫn ở nơi này đứng suốt đêm?
Nghĩ tới đây, trái tim Giang Yên Nhiên giống như bị cái gì nặng nề va vào một phát, xoay người, nhanh chóng hướng dưới lầu chạy đi.
Diệp Oản Oản nhìn lấy lưng của Giang Yên Nhiên, không khỏi có cảm giác Ngô gia có cô gái mới lớn.
Dưới lầu.
Sở Phong đang một mình ngẩn người nhìn thấy đột nhiên Giang Yên Nhiên chạy tới, vẻ mặt nhất thời ngây ngẩn, sau đó gương mặt tuấn tú lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu biến đỏ, tay chân cũng không biết làm như thế nào, hắn nên nắm hay thả mới tốt nói “Yên… Yên Nhiên…”
“Anh… ” Giang Yên Nhiên nhất thời không biết nên nói cái gì, do dự mở miệng hỏi, “Anh tối hôm qua không về ngủ sao?”
Nam sinh gãi đầu một cái, không dám nói láo, giống như một hài tử làm sai chuyện đứng ở nơi đó, đàng hoàng trả lời, “Anh… Anh không dám ngủ…”


“Tại sao không dám ngủ? ” Giang Yên Nhiên không hiểu hỏi lại.
Nam sinh mấp máy môi, trầm mặc một chút, sau đó rất nhỏ tiếng trả lời, “Anh sợ là anh đang nằm mơ, sợ anh tỉnh ngủ… ” con dâu sẽ không có.
Mặc dù câu nói kế tiếp Sở Phong không nói ra lời nhưng Giang Yên Nhiên vẫn biết ý tứ của hắn.
Mấy năm nay cô đuổi theo ở sau lưng Tống Tử Hàng nhiều năm như vậy, cơ hồ đều đã quên đi cảm giác cô là một cô gái rồi, quên đi cảm giác được người khác quý trọng là gì.
Sở Phong mặc dù vụng về thậm chí có chút ít ngốc, nhưng lại cho cô cảm thấy chân thật cùng an tâm.
Giang Yên Nhiên lẳng lặng mà nhìn người trước mắt, đáy mắt có chút khói mù, dưới ánh mắt bất an khẩn trương của hắn mở miệng nói, “Anh nhanh đi về nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, cô hướng về phía trước đi mấy bước, nhón chân lên, tại trên gương mặt tuấn tú của nam sinh đặt xuống một nụ hôn, nhẹ giọng nói, “Anh không phải là đang nằm mơ đâu.”
“Há, anh lần này trở về… ” Sở Phong nháy mắt một cái, vừa nháy mắt một cái, sau đó nghiêm túc xoay người, từng bước từng bước ngoan ngoãn đi về.
“Ồ, bình tĩnh như vậy?”
Trên lầu, Diệp Oản Oản thấy rõ một màn kia, đang than thở tiểu tử này thật có tiến bộ a, kết quả, một giây kế tiếp liền phát hiện, Sở Phong đi bộ cùng tay cùng chân…
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, thần sắc hoảng hốt mà nâng cằm lên, không khỏi có chút hâm mộ, trẻ tuổi thật tốt a, có thể thuần túy như vậy thích một người.
Ăn no thức ăn cho chó, Diệp Oản Oản nằm lại trên giường ngủ lại.
Tỉnh ngủ, thời gian vừa vặn đến lúc đi hội trường nhỏ diễn tập.
Giang Yên Nhiên đã rửa mặt xong đem bữa ăn sáng đều mua về rồi, biết cô phải đi diễn tập, lo âu nhìn cô một cái, nhắc nhở, “Đội thân vệ của Tư Hạ quá điên cuồng, nhất là bối cảnh của Trình Tuyết không đơn giản, cậu cẩn thận một chút!”
Nhắc tới Trình Tuyết cô ta cũng quả thật đủ liều mạng, vì Tư Hạ, lại không tiếc chen lấn vị trí của một người nữ sinh khác, diễn vai mẹ ghẻ ác độc.
Diệp Oản Oản một bên hết sức chuyên chú mà cắn bánh bao, một bên đọc nhấn rõ từng chữ không rõ mà mở miệng nói, “An tâm, hậu quả nghiêm trọng nhất ghê gớm cũng chính là bị bôi đầy mặt dầu tẩy trang mà thôi a!”
Giang Yên Nhiên: “…”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!