Trường học – Hội trường nhỏ.
Tổ đồng phục đạo cụ đã đem toàn bộ đồ biểu diễn đến nơi, mọi người đang hưng phấn vây tại một chỗ kiểm tra.
“Oa! Quần áo đều thật là đẹp a! Quá hoa lệ!”
“Nhờ có Trình Tuyết, những y phục cùng đạo cụ này tất cả đều là cô ấy hỗ trợ tới mượn đoàn kịch chuyên nghiệp mới được đó! Đến lúc đó tiết mục lớp chúng ta khẳng định kinh diễm nhất!”
“Cậu nằm mơ đi! Đồng phục đạo cụ hoa lệ đi nữa cũng bù đắp được Diệp Oản Oản kia thảm đến mức không nỡ nhìn mặt có được hay không?”
“Thật là đối với người xấu xí này hết ý kiến rồi a, lớn lên như vậy cũng không biết cô ta làm sao lại có mặt cứ chiếm vai diễn nhân vật công chúa Bạch Tuyết này không buông như vậy, ép Trình Tuyết phải đi diễn nhân vật phản diện hoàng hậu!”
“Vậy thì thế nào, không có so sánh liền không có tổn hại, Tiểu Tuyết nhất định là Hoàng Hậu đẹp nhất trong lịch sử!”
Lúc này, một bên có người đưa ra nghi ngờ, “chờ một chút, coi như võ đài kịch có cần khoa trương, nhưng gương mặt này của Diệp Oản Oản vẫn là khoa trương quá mức chứ? Để cho cô ấy như vậy ra sân khấu thực sự không thành vấn đề sao?”
Người hầu nhỏ bên người Trình Tuyết liếc Diệp Oản Oản một cái, sau đó đầy bụng than phiền mà mở miệng nói, “Cũng không phải sao, ngay cả đồng phục cùng đạo cụ đều không cứu vớt được cô ấy, cuối cùng ép chúng ta chỉ có thể đem kịch bản đều sửa lại!”
“À? Đổi kịch bản? Làm sao đổi?”
Trình Tuyết thần sắc bất đắc dĩ trả lời, “Kịch bản đổi thành mẹ của công chúa Bạch Tuyết vì bảo vệ công chúa Bạch Tuyết, để cho cô ấy từ nhỏ đến lớn đều phải ngụy trang dung mạo đẹp đẽ của mình, như vậy Diệp Oản Oản liền có thể từ đầu tới cuối đều không cần ló mặt ra.”
“Ha ha ha ha ha cái này CMN cũng được sao?”
Người hầu nhỏ lạnh rên một tiếng, “Nếu không còn có thể làm sao? Đến lúc đó có biết bao lãnh đạo trọng yếu như thế trình diện, để người ta bị dọa sợ người nào chịu trách nhiệm?”
…
Mọi người ngươi một lời ta một lời mà sỉ vả Diệp Oản Oản, thỉnh thoảng hướng cô ánh mắt chán ghét cùng khinh bỉ.
Diệp Oản Oản chính là cầm lấy trong tay trang phục của mình, chống cằm, cười híp mắt nghe bọn họ ở đó nghị luận ầm ỉ, chờ bọn hắn trò chuyện xong không sai biệt lắm, đột nhiên mở miệng yếu ớt chen vào một câu, “Ai, thật ra thì tớ có thể tháo trang sức lên đài, tớ tháo xong còn thật đẹp mắt!”
Diệp Oản Oản tiếng nói rơi xuống trong nháy mắt, bầu không khí đột nhiên có một trận quỷ dị yên lặng.
Một lát sau, tiếng chê cười liên tiếp vang lên.
“Ha ha ha ha ha cái người xấu xí này mới vừa nói cái gì? Cô ta lại còn nói cô ta tháo trang sức ra thật đẹp mắt sao!”
“Rốt cuộc là ai cho cô ta dũng khí để nói ra những lời này!”
“Đùa thôi! Để cho cô ta tháo trang sức lên đài, là nghĩ muốn tất cả người xem đều bị hù ૮ɦếƭ sao! Đây là diễn vai công chúa Bạch Tuyết hai là diễn vai nửa đêm kinh hồn?”
Diệp Oản Oản vẻ mặt thành thật nói “Ai, tớ tháo đồ trang sức ra thực sự rất đẹp a, nếu lúc ban đầu một mực hóa thành như vậy, đó hoàn toàn là sợ quá đẹp đưa tới hỗn loạn!”
Hiện trường biểu tình của tất cả mọi người: “…”
Ha ha bọn họ nhất định là điên rồi, lại có thể nghe cái người đầu óc có bệnh lại xấu xí ở chỗ này phát điên.
Diệp Oản Oản thấy không ai tin, cảm giác bất đắc dĩ thở dài, hôm nay tâm tình cô không tệ, hiếm thấy một lần nói lời thật lòng kia mà, lại không ai tin.
“Xấu xí! Đừng ở chỗ này làm xuân thu đại mộng của cô nữa, nhanh chóng tới diễn tập đi! Còn nữa, cô đem quần áo buông xuống khỏi cái tay bẩn kia của cô đi, bây giờ không cho phép thay đồ, chờ đến lúc diễn thật mới có thể đổi, nếu không làm hư cô bồi thường nổi sao! ” người hầu nhỏ của Trình Tuyết chống eo, hung tợn nhìn cô chằm chằm.
Sửa lại kịch bản xong, Diệp Oản Oản căn bản là từ công chúa Bạch Tuyết đổi thành Cinderella, trên thực tế quần áo mà người hầu nhỏ trong miệng luôn quý trọng lại đầy bụi bẩn, cũng không biết là da động vật gì làm ra, vừa xấu xí lại vừa cứng vừa khó mặc.
Diệp Oản Oản vốn là lười đến đổi, nghe vậy tự nhiên cầu không được mà ném qua một bên.
Trình Tuyết vào lúc này ngược lại đã sớm đổi xong trang phục diễn vai hoàng hậu, 7 phần trang điểm da mặt 3 phần quần áo trang sức làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh xảo kiều diễm.
Bên cạnh ngoại trừ nhóm người mê muội đợi Tư Hạ chính là một đoàn người nam sinh hướng về phía Trình Tuyết – hoa khôi của trường mà tới, giờ phút này từng người tất cả đều là ngôi sao vây quanh mặt trăng mà xoay quanh cô, vừa tán dương lại vừa không ngừng chụp hình.
Trình Tuyết đối với những thứ nam sinh đưa tới cửa lấy lòng kia đến nhìn cũng đều không có hứng thú liếc mắt nhìn, ánh mắt một mực rơi ở cửa.
Cho đến khi chờ đợi đã lâu người kia mới xuất hiện, hai con ngươi Trình Tuyết mới lập tức sáng lên xách làn váy nghênh đón, “Tư Hạ! Cậu đã đến rồi!”
Nói xong trên mặt mang theo mấy phần ngượng ngùng, mặt đầy mong đợi nhìn hắn.
Nhưng mà, Tư Hạ đối với cô hôm nay dù là một thân ăn mặc được vô số nam sinh không dời mắt nổi một cái cũng không có nhìn thêm một chút nào, ánh mắt vượt qua tất cả mọi người, tinh chuẩn rơi vào trên người phía sau đó – Diệp Oản Oản.
Trình Tuyết thuận theo ánh mắt của Tư Hạ hướng Diệp Oản Oản nhìn lại, chợt cắn răng.
Cái người xấu xí kia rốt cuộc có gì để nhìn, đáng giá để hắn lần một lần hai ba lần đối đãi đặc biệt như vậy chứ?
“Tư Hạ, cậu xem tớ mặc quần áo này đẹp mắt không? ” Trình Tuyết kéo cánh tay của Tư Hạ lắc lắc, cố gắng đưa tới sự chú ý của hắn.
Mà Tư Hạ lại không có trả lời.
Sắc mặt của Trình Tuyết cứng đờ, “Tư Hạ, cậu đang nhìn cái gì a?”
Tư Hạ giờ phút này nhìn qua có chút thất thần, dường như hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của chính mình, cái nhìn này ở trong mắt Trình Tuyết có hàm ý là hắn nhìn lấy Diệp Oản Oản đến ngây ngẩn cả người.
Trình Tuyết làm sao có thể chịu đựng được việc hắn ở ngay trước mặt mình dùng loại ánh mắt này nhìn nữ nhân khác, nhất thời bất mãn đề cao âm lượng, “Tư Hạ… Tư Hạ…”
Vẻ mặt Tư Hạ hoảng hốt cơ hồ là trong nháy mắt âm trầm xuống, đáy mắt lộ ra lạnh lẻo rùng mình, “Im miệng, rất ồn ào.”
Trình Tuyết trong nháy mắt trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được Tư Hạ lại sẽ dùng loại thái độ này ngay trước mọi người nói chuyện với cô.
“Cậu… ” Trình Tuyết run rẩy đôi môi, cặp mắt đỏ bừng đẩy đám người ra chạy ra ngoài.
“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!”
Mấy người cùng lớp với Trình Tuyết hướng Tư Hạ nhìn một cái, vừa hung tợn trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản một cái, vội vàng hướng Trình Tuyết đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, trong hội trường bầu không khí ngưng trệ. Nguyên bản các nữ sinh thấy Tư Hạ giống như hít thuốc lắc phấn khởi sau đó từng người tất cả đều nơm nớp lo sợ lui xa chút ít.
Ách, nam thần hôm nay dường như tâm tình không tốt lắm a, ngay cả Trình Tuyết đều như ᴆụng phải đinh, các cô vẫn là nên thức thời cách xa một chút mới tốt a!
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tư Hạ lộ ra loại biểu tình này, thật là dọa người a…
Tư Hạ nhìn cũng chưa từng nhìn đến Trình Tuyết khóc lóc chạy ra ngoài, không nói một lời nào mà tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chống cằm, tiếp tục không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Về phần Diệp Oản Oản đang bị canh chừng…
Cô mài răng, quả thật là hận không thể tại chỗ tiến lên lại nhào tiểu tử kia một lần.
Cái quái gì vậy cái gấu con này rốt cuộc đang nhìn cái gì, chẳng lẽ còn có thể đem cô nhìn ra đóa hoa đi?
Cô vạn vạn không nghĩ tới, sau đêm qua, Tư Hạ không chỉ không ngừng, chiêu thức còn đổi mới thăng cấp hơn!
Bên trong một mảnh không khí ngột ngạt, qua thật lâu, mọi người cuối cùng đem Trình Tuyết dỗ tốt rồi bắt đầu diễn tập.Cho đến khi diễn tập bắt đầu, ánh mắt của Tư Hạ vẫn như cũ rơi vào trên người của Diệp Oản Oản, mắt cũng không nháy một cái.
Diệp Oản Oản đi tới chỗ nào, tầm mắt của hắn liền đi theo tới chỗ đó, cơ hồ là một tấc cũng không rời mà kề cận nhay, giống như chim non mới vừa sinh ra.
Rõ ràng như vậy đến không thể nhìn chăm chú lại rõ ràng hơn, những người khác trừ phi là mù mới không phát hiện được, chẳng qua là mọi người thấy Tư Hạ mới vừa nổi giận đáng sợ, toàn bộ mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ dám âm thầm oán thán.
Nam thần a, ngươi rốt cuộc làm sao vậy nam thần! Bị Diệp Oản Oản đè đầu xuống rồi sao!!!