Trời Sài Gòn tháng Bảy, cái nóng như muốn thiêu đốt mọi thứ, nhưng trong văn phòng công ty khởi nghiệp TechPulse, không khí lại mát rượi nhờ hệ thống điều hòa hiện đại. Hà ngồi trước màn hình máy tính, đôi tay thoăn thoắt gõ phím, ánh mắt tập trung vào dòng code đang dần hoàn thiện. Cô là một lập trình viên kỳ cựu, 26 tuổi, với mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, và phong cách giản dị nhưng đầy cá tính trong chiếc áo thun oversized và quần jeans. Công việc của cô là phát triển một ứng dụng quản lý dữ liệu cho khách hàng doanh nghiệp – một dự án quan trọng mà cả team đang dồn sức.
Đối diện Hà là Nam, leader của team phát triển, một chàng trai 28 tuổi với nụ cười ấm áp và phong thái tự tin. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay rắn chắc – kết quả của những buổi tập gym đều đặn. Nam đang kiểm tra tiến độ dự án, thỉnh thoảng liếc sang Hà với ánh mắt thân thiện. Hai người đã làm việc chung hơn hai năm, từ những ngày TechPulse còn là một văn phòng chật hẹp với vài ba người. Giữa họ có một sự ăn ý kỳ lạ, dù chưa ai nói ra tình cảm thật sự.
"Code của mày chạy ổn không, Hà?" – Nam hỏi, giọng trầm ấm, kèm theo nụ cười quen thuộc.
Hà ngẩng lên, nhún vai: "Ổn chứ, nhưng còn vài bug nhỏ. Tao đang debug, lát nữa mày check giúp nha."
Nam gật đầu, nhưng trước khi anh kịp nói thêm, tiếng cửa văn phòng bật mở làm cả team giật mình. Một cô gái bước vào, dáng người thanh mảnh, mái tóc xoăn nhẹ bay nhẹ trong không khí điều hòa. Cô mặc váy trắng đơn giản nhưng tôn lên vóc dáng, nụ cười trên môi ngọt ngào như vừa bước ra từ một bộ phim ngôn tình. Đó là Mai, nhân viên mới được tuyển vào làm trợ lý dự án.
"Chào mọi người!" – Mai cất giọng trong trẻo, tay cầm cốc trà xanh matcha bốc khói. "Mình là Mai, rất vui được làm việc cùng mọi người. Mong được học hỏi nhiều nha!"
Team TechPulse vỗ tay chào đón, nhưng Hà khẽ nhíu mày. Cô không rõ tại sao, nhưng có gì đó ở Mai khiến cô cảm thấy không thoải mái. Có lẽ là nụ cười quá hoàn hảo, hay cách cô ta liếc nhìn Nam hơi lâu hơn mức cần thiết. Nam đứng dậy, lịch sự bắt tay Mai: "Chào Mai, chào mừng cậu. Nếu cần gì, cứ hỏi team nhé, đặc biệt là Hà, cô ấy là 'bà hoàng code' của chúng ta."
Mai cười tươi, ánh mắt lấp lánh: "Thật hả? Vậy chắc mình phải nhờ chị Hà chỉ dạy nhiều rồi. À, anh Nam, em nghe nói anh là leader, chắc anh giỏi lắm đúng không?"
Nam gãi đầu, hơi ngượng: "Ừ, cũng tạm thôi. Cậu làm quen với mọi người trước đi."
Hà ngồi im, quan sát. Cô nhận ra Mai không chỉ chào hỏi mà còn cố tình đứng gần Nam, thậm chí "vô tình" chạm tay anh khi trao đổi tài liệu. Trong đầu Hà, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu len lỏi. Cô lắc đầu, tự nhủ mình đang nghĩ quá nhiều. Dù sao, Mai mới đến, có lẽ chỉ là sự nhiệt tình của người mới.
Chiều hôm đó, cả team cùng họp để phân công nhiệm vụ. Mai được giao hỗ trợ Nam trong việc kiểm tra dữ liệu, trong khi Hà phụ trách phần backend. Sau cuộc họp, Mai lại gần Nam, giọng nhỏ nhẹ: "Anh Nam ơi, em chưa quen phần mềm này, anh chỉ em được không? Em sợ làm sai thì kỳ lắm."
Nam gật đầu ngay: "Được chứ, để anh hướng dẫn. Qua bàn anh đi."
Hà ngồi cách đó không xa, nghe rõ mồn một. Cô liếc sang, thấy Mai ngồi sát Nam, tay cầm chuột mà cứ như đang "diễn kịch" với vẻ mặt ngây thơ. Một dòng tin nhắn từ bạn thân cô, Linh, hiện lên màn hình: "Trà xanh vừa đáp đất kìa mày ơi! Coi chừng Nam nha!". Hà cười khẽ, nhưng trong lòng bắt đầu nổi sóng. Cô tự nhủ sẽ quan sát thêm, nhưng nếu Mai thật sự "chơi chiêu", cô sẽ không để yên.
Buổi tối, khi mọi người đã về, Hà vẫn ở lại văn phòng để hoàn thiện code. Cô mở Slack, thấy một tin nhắn riêng từ Mai gửi Nam: "Cảm ơn anh hôm nay đã chỉ em, anh dễ thương quá! 😊". Hà nhíu mày, cảm giác ban đầu của cô dường như không sai. Dòng code trên màn hình bỗng trở nên mờ nhạt, thay vào đó là suy nghĩ về cô nàng "trà xanh" mới xuất hiện. Hà tự nhủ, nếu Mai định chơi trò này, cô sẽ dùng chính kỹ năng hack của mình để lật tẩy.
Chương 1 khép lại với Hà ngồi trước máy tính, đôi mắt sáng lên như vừa tìm ra một "bug" cần sửa – không phải trong code, mà trong chính drama sắp diễn ra.