Sáng hôm sau tại TechPulse, không khí vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Tiếng gõ phím, tiếng cười nói xen lẫn tiếng cà phê máy xay vang lên từ góc bếp nhỏ. Hà đến văn phòng sớm hơn mọi ngày, đôi mắt còn hơi mệt mỏi sau đêm thức khuya debug code. Cô mang theo một cốc cà phê đen không đường, thứ duy nhất giúp cô tỉnh táo trong những ngày bận rộn. Trên bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn sáng với dòng code dang dở, và một tin nhắn từ Linh vẫn nằm đó: "Trà xanh vừa đáp đất kìa mày ơi! Coi chừng Nam nha!". Hà khẽ cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào.
Mai xuất hiện, hôm nay cô mặc một chiếc váy xanh pastel ôm sát, tóc buộc cao để lộ chiếc cổ thon thả. Trong tay là cốc trà xanh matcha quen thuộc, và nụ cười trên môi cô ta như được rèn giũa để thu hút mọi ánh nhìn. "Chào chị Hà!" – Mai vẫy tay, giọng nói ngọt ngào đến mức Hà muốn kiểm tra xem có phải cô ta vừa rắc đường vào không khí không. "Hôm qua em học được chút ít nhờ anh Nam, nhưng vẫn lóng ngóng lắm. Chị có thể giúp em không?"
Hà ngẩng lên, cố giữ vẻ mặt bình thản. "Ừ, được. Cậu cần giúp gì?" – Cô đáp, giọng đều đều, nhưng trong đầu đã bắt đầu phân tích. Mai ngồi xuống ghế đối diện, đặt cốc trà xuống bàn với động tác nhẹ nhàng, rồi nghiêng người về phía Hà như muốn chia sẻ bí mật. "Em không quen lắm với phần giao diện. Anh Nam bảo em hỏi chị, vì chị giỏi nhất team."
Hà gật đầu, nhưng ánh mắt cô lướt qua màn hình máy tính của Mai, nơi một cửa sổ chat Slack vẫn mở. Cô thoáng thấy dòng chữ "Cảm ơn anh hôm nay đã chỉ em, anh dễ thương quá! 😊" – chính là tin nhắn Mai gửi Nam tối qua. Hà kìm lại cảm giác khó chịu, tự nhủ mình không nên vội kết luận. "Được rồi, để chị chỉ cậu. Mở file giao diện ra đi," – cô nói, giọng vẫn giữ sự chuyên nghiệp.
Suốt buổi sáng, Hà hướng dẫn Mai từng bước cơ bản về cách thiết kế giao diện người dùng. Mai tỏ ra chăm chú, nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía bàn Nam, nơi anh đang họp nhóm với vài thành viên khác. Khi Nam bước ra, Mai lập tức đứng dậy, cầm cốc trà xanh và tiến đến. "Anh Nam ơi, em vừa học được cách chỉnh giao diện từ chị Hà, nhưng có chỗ em chưa hiểu. Anh xem giúp em được không?" – Cô ta nói, đôi mắt long lanh như vừa bị ai bắt nạt.
Nam, với bản tính tốt bụng, gật đầu ngay: "Ừ, để anh xem. Qua bàn anh đi." Hà ngồi cách đó không xa, quan sát cảnh tượng. Mai ngồi sát Nam, tay cầm chuột mà cứ như đang "diễn xuất", thỉnh thoảng lại cười khúc khích và "vô tình" chạm tay anh. Hà cảm thấy một luồng nóng chạy qua người, nhưng cô cố gắng tập trung vào màn hình. Cô mở một cửa sổ terminal, bắt đầu chạy một đoạn script kiểm tra lỗi, nhưng tâm trí lại bị phân tâm bởi tiếng cười của Mai.
Đến giờ nghỉ trưa, cả team kéo nhau ra quán cà phê gần công ty. Nam ngồi cạnh Hà, như thường lệ, nhưng Mai cũng nhanh chóng kéo ghế đến gần, ngồi đối diện anh. "Anh Nam, em nghe nói anh từng làm dự án cho công ty lớn lắm đúng không? Kể em nghe với!" – Mai nghiêng đầu, nụ cười "trà xanh" lại xuất hiện. Nam cười hiền, bắt đầu kể về một dự án cũ, trong khi Hà lặng lẽ nhấm nháp cà phê, ánh mắt sắc lạnh quan sát. Cô nhận ra Mai không chỉ thân thiện, mà còn cố tình lấn lướt không gian của Nam.
Sau bữa trưa, khi mọi người trở lại văn phòng, Hà quyết định kiểm tra thêm. Cô mở tài khoản Slack của mình, dùng kỹ năng hack nhẹ nhàng để xem lịch sử tin nhắn của Mai. (Dĩ nhiên, đây chỉ là hành động trong truyện để đẩy plot, không khuyến khích ngoài đời thực!) Cô phát hiện Mai đã gửi cho Nam vài tin nhắn khác, toàn những câu như "Anh Nam dễ thương quá, em học không kịp luôn!" hay "Cảm ơn anh đã cứu em hôm nay, không có anh chắc em xong rồi!". Hà nhíu mày, cảm giác ban đầu của cô dường như chính xác. Mai không chỉ là một nhân viên mới ngây thơ, mà có thể đang chơi một trò chơi tinh vi.
Chiều hôm đó, trong lúc cả team họp để bàn về tiến độ dự án, Mai lại gây chú ý. Cô đứng lên trình bày một ý tưởng nhỏ về giao diện, nhưng cách cô nói chuyện – chậm rãi, nhấn nhá, và luôn nhìn Nam – làm Hà muốn bật cười vì sự giả tạo. Sau cuộc họp, Nam khen Mai: "Cậu làm tốt lắm, lần đầu mà trình bày trôi chảy thế là giỏi rồi." Mai đỏ mặt, đáp: "Cảm ơn anh Nam, nhờ anh chỉ em hôm qua thôi!"
Hà ngồi im, nhưng trong lòng đã có kế hoạch. Cô mở laptop, bắt đầu viết một đoạn code nhỏ để theo dõi hoạt động của Mai trên hệ thống nội bộ – một công cụ cô tự phát triển để bảo mật dự án. Cô tự nhủ, nếu Mai thật sự là "trà xanh" như Linh nói, cô sẽ dùng chính kỹ năng của mình để lật tẩy. Nhưng trước mắt, cô cần thêm bằng chứng.
Tối đến, khi văn phòng vắng bóng người, Hà vẫn ngồi lại. Cô nhìn ra cửa sổ, thành phố Sài Gòn về đêm rực rỡ ánh đèn. Một tin nhắn từ Nam hiện lên: "Hà ơi, mai check code giúp anh đoạn giao diện nha. Cảm ơn mày nhiều!". Hà mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tan biến khi cô thấy một tin nhắn khác từ Mai gửi Nam: "Anh Nam ơi, em vừa sửa xong phần giao diện, anh xem giúp em nhé. Em gửi file qua đây nha! 😘". Hà nhíu mày, cảm giác khó chịu tăng lên. Cô mở file Mai gửi, kiểm tra và phát hiện một dòng code lạ – có vẻ như một lỗi cố ý để Nam phải hỗ trợ thêm.