con búp bê trong gương

Chương 1: Người bán đồ cổ và món quà kỳ lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều mùa thu, ánh nắng cuối ngày xiên qua những tán lá vàng úa, rọi lên con phố nhỏ hun hút trong khu chợ cổ. Mai bước từng bước chậm rãi, mắt dõi theo những gian hàng lộn xộn chất đầy đồ gốm, sách cũ, và những vật kỷ niệm nhuốm màu thời gian. Cô luôn có một niềm hứng thú kỳ lạ với đồ cổ, đặc biệt là những món vật nhỏ mang vẻ bí ẩn, bởi chúng như chứa đựng cả một câu chuyện chưa kể.

Hôm nay, trong một gian hàng nằm khuất sau những tấm rèm bụi phủ, một con búp bê cũ lọt vào tầm mắt Mai. Con búp bê đứng thẳng, mặc bộ váy ren cũ kỹ, tóc quăn hơi rối nhưng vẫn còn óng ả như ánh nắng chiều. Đặc biệt, đôi mắt bằng thủy tinh xanh thẳm dường như nhìn thẳng vào cô. Mai khẽ nhíu mày. Có một cảm giác vừa lạ vừa rùng rợn len lên trong người.

“Cô thấy thích à?” Một giọng trầm khàn vang lên từ phía sau. Mai quay lại, thấy một người đàn ông trung niên, gầy gò, mặc áo khoác dạ sờn cũ, đứng nép vào bóng tối của gian hàng. Đôi mắt ông ta sáng lên một cách khó hiểu.

“Vâng… chỉ là…” Mai lắp bắp, cố diễn tả cảm giác kỳ lạ.

“Đây không phải búp bê thường đâu. Nó từng thuộc về một cô bé rất đặc biệt. Người ta nói nó… mang theo một chút ký ức và cả nỗi buồn.” Người đàn ông khẽ nhún vai, rồi nhìn sâu vào mắt Mai. “Nếu cô mua, cô sẽ… thấy nó sống theo cách riêng của nó.”

Mai cười gượng, hơi run run: “Chỉ là búp bê thôi mà, có gì đâu mà…” Nhưng trái tim cô không khỏi đập nhanh. Có cái gì đó trong ánh mắt con búp bê khiến cô cảm giác như đang bị quan sát.

Người bán hàng mỉm cười một cách mơ hồ. “Cô hãy cẩn thận. Nhiều người đã mua nó, nhưng không phải ai cũng… thoát được cảm giác bị theo dõi.”

Mai ngạc nhiên, nhưng đồng thời bị thu hút. Cô rút ví, trả tiền, nhận con búp bê, cảm giác lạnh sống lưng thoáng qua. Khi cầm búp bê trong tay, cô gần như nghe thấy một tiếng thở nhẹ, như thể búp bê vừa “sống”.

Về đến nhà, Mai đặt búp bê lên bàn trong phòng em gái, nơi ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiều lọt vào. Em gái cô, Linh, đang ngồi học bài, không để ý đến con búp bê. Mai đứng lặng một lúc, mắt nhìn đôi mắt thủy tinh của búp bê. Chẳng hiểu sao, cảm giác như búp bê đang quan sát mọi chuyển động của cô.

Đêm đầu tiên, khi mọi thứ chìm trong im lặng, Mai cảm thấy cái lạnh lạ lùng lan qua toàn thân. Cô nằm trên giường, nhưng không sao ngủ được. Từ phòng em gái vọng đến một tiếng kẽo kẹt nhẹ, như cửa sổ hoặc cánh tủ va vào nhau. Mai cắn môi, cố trấn tĩnh. Nhưng khi nhìn về phía búp bê, cô thấy nó… hơi nghiêng đầu, ánh mắt xanh ấy dường như ánh lên một chút sống động.

Cô chớp mắt. Không, chắc chắn mình tưởng tượng thôi. Nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không tan biến. Cô quay đi, nhắm mắt, nhưng trong giấc mơ, một giọng nói thì thầm vang lên, mờ ảo và gần gũi:

“Mai… Mai…”

Cô giật mình tỉnh dậy, tim đập mạnh. Phòng vẫn tối, búp bê đứng yên như vô tri. Mai tự nhủ: “Chắc là mệt, mình đang mơ.”

Nhưng những đêm sau, hiện tượng ngày càng rõ rệt. Một hôm, khi Mai trở về phòng sau giờ học, cô thấy em gái đang khóc nức nở. Trên bàn, con búp bê nằm úp mặt xuống. Khi cô nhấc lên, thấy một vết xước nhỏ trên váy của nó, như thể búp bê vừa trải qua một cuộc “đấu tranh” vô hình.

Mai bắt đầu chụp ảnh búp bê bằng điện thoại. Khi xem lại, cô không khỏi rùng mình: trong tất cả các bức ảnh, búp bê đứng ở những vị trí khác nhau so với lúc cô chụp, mắt nhìn thẳng vào camera. Cảm giác bị theo dõi, bị ám ảnh tăng dần.

Cô quyết định tìm hiểu về nguồn gốc búp bê. Qua vài ngày tra cứu, Mai phát hiện rằng búp bê từng thuộc về một cô bé sống cách đây gần nửa thế kỷ, chết trong hoàn cảnh bí ẩn. Ngôi nhà cũ của cô bé bị bỏ hoang, nhưng hàng xóm vẫn kể những câu chuyện rùng rợn về việc con búp bê “di chuyển” khi không ai nhìn thấy.

Một buổi tối, khi Mai nằm trên giường, cánh cửa phòng em gái khẽ mở ra. Một cơn gió lạnh luồn qua, mang theo mùi bụi cũ và hương gì đó lạ lùng. Mai nhìn về phía búp bê: nó đứng ở góc phòng, tựa như đang chờ cô. Tim cô đập nhanh. Cô biết, đây không còn là tưởng tượng nữa. Con búp bê đã… sống theo cách riêng của nó.

Mai không thể nhắm mắt. Cô cảm giác có ai đó đứng ngay sau lưng mình, dù phòng trống không. Tiếng thở, tiếng thì thầm, ánh mắt thủy tinh không rời khỏi cô…

Và từ khoảnh khắc đó, Mai nhận ra một điều đáng sợ: búp bê không chỉ là vật trang trí. Nó là kẻ theo dõi, là lời nguyền, và cô chính là chủ nhân tiếp theo…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×