con búp bê trong gương

Chương 2: Ánh mắt trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống nhanh hơn mọi khi. Căn phòng của em gái Mai, Linh, trở nên tối mịt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ rọi lên những bức tường nhuốm màu vàng cũ. Mai ngồi trên giường, tay bấu chặt chăn, mắt không rời khỏi con búp bê cổ đặt trên bàn. Ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt thủy tinh xanh thẳm của nó, khiến cô cảm thấy chúng dường như ánh lên, rực rỡ hơn cả bình thường.

Một tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa sổ. Mai nín thở, nghe kỹ. Một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa, làm tấm rèm rung lên kẽo kẹt. Nhưng cánh cửa vốn đã đóng chặt từ chiều. Mai nhắm mắt, cố trấn tĩnh, nhưng cảm giác bị quan sát khiến cô khó chịu đến mức da gà nổi lên.

Cô đứng dậy, bước về phía bàn, tay run run chạm vào búp bê. Ngay lúc đó, một tiếng động khác phát ra, lần này từ phía tủ quần áo. Cánh cửa tủ mở ra một chút, rồi khép lại như có ai đó lén lút di chuyển bên trong. Mai lùi lại, nhịp tim đập mạnh. Cô hít sâu, tự nhủ mình đang mệt, đang tưởng tượng. Nhưng ngay cả khi tự trấn tĩnh, linh cảm không lành vẫn rình rập.

Mai quyết định bật đèn bàn, ánh sáng vàng ấm lan tỏa khắp phòng. Búp bê vẫn đứng nguyên, đôi mắt xanh kia như nhìn thẳng vào cô, khiến Mai rùng mình. Cô cúi xuống, lấy điện thoại chụp một bức ảnh. Khi xem lại, cô hốt hoảng nhận ra búp bê không đứng ở vị trí cũ nữa. Nó quay mặt về phía cô, tay hơi nghiêng sang một bên, dáng đứng tựa như đang chủ động quan sát.

“Chắc… chỉ là trò tưởng tượng của mình,” Mai lẩm bẩm. Nhưng lòng cô không thể bình yên. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc theo cột sống, khiến cô hối hận vì đã mua con búp bê.

Đêm hôm đó, Linh không thể ngủ. Cô bé liên tục lật mình, thỉnh thoảng bật dậy nhìn quanh phòng. “Chị ơi… chị thấy nó… nhìn em không?” Linh thì thầm, giọng run run. Mai đứng bên cạnh giường, cố trấn an:

“Không sao đâu, Linh. Chắc là em mệt quá thôi, nhìn nhầm thôi mà.”

Nhưng chính cô cũng biết, câu trả lời đó chẳng hề thuyết phục. Khi nhìn vào búp bê, Mai nhận ra một điều kỳ lạ: đôi mắt thủy tinh xanh ấy không còn tĩnh lặng như bình thường. Chúng ánh lên một vệt sáng mờ ảo, dường như chuyển động theo từng nhịp tim của cô.

Đêm trôi qua, những hiện tượng kỳ lạ liên tục xảy ra. Tiếng bước chân khẽ vang lên từ hành lang, cửa sổ rung nhẹ, bóng búp bê dường như thay đổi vị trí. Một lần, khi Mai quay lại giường em, cô thấy búp bê đứng ngay trên ghế, mặc dù trước đó cô đặt nó trên bàn. Không một ai ngoài Mai và Linh trong phòng, vậy ai đã di chuyển búp bê?

Những ngày tiếp theo, hiện tượng càng rõ rệt. Mỗi khi Mai rời mắt, búp bê dường như di chuyển một chút. Khi cô đi học về, đôi mắt xanh kia dường như dõi theo từng bước chân. Một buổi tối, Mai thử quay camera điện thoại để ghi hình búp bê. Khi xem lại, cô sững sờ: trong mọi khung hình, búp bê xuất hiện ở những góc khác nhau, ánh mắt dõi theo cô, dường như biết trước từng cử động.

Mai bắt đầu mất ngủ. Mỗi đêm là một chuỗi ác mộng không dứt: búp bê đứng trong góc phòng, thì thầm những từ khó hiểu, đôi tay nhỏ nhắn di chuyển như muốn chạm vào cô, đôi mắt thủy tinh xanh lấp lánh những tia sáng lạnh lẽo. Mai kêu em gái ra ngoài phòng ngủ, nhưng Linh cũng bắt đầu ám ảnh. Cô bé liên tục lắc đầu, khóc thút thít, nói:

“Chị ơi… nó di chuyển… em thấy nó nhìn em… nó cười…”

Mai cảm thấy tim mình nghẹn lại. Một cảm giác tội lỗi len lỏi: cô đã mang con búp bê về, và giờ đây, chính cô và em gái đang chịu ám ảnh từ nó.

Một buổi chiều, Mai quyết định đi gặp cô bạn học từng nghiên cứu về búp bê cổ. Cô kể lại mọi thứ: hiện tượng di chuyển, giấc mơ kỳ lạ, đôi mắt xanh rực rỡ theo dõi. Cô bạn trầm ngâm, rồi nói với giọng nghiêm trọng:

“Mai, búp bê này không đơn giản đâu. Một số con búp bê cổ mang theo… một phần ký ức của chủ nhân cũ. Khi nó rơi vào tay người khác, những ký ức đó đôi khi thức tỉnh, và lời nguyền có thể gắn với chủ nhân mới.”

Mai lặng người. Lời nói đó vừa khiến cô hoảng sợ vừa khơi dậy nỗi tò mò khủng khiếp: nếu búp bê thực sự mang lời nguyền, vậy có cách nào để giải thoát cho chính mình và em gái?

Tối hôm đó, Mai quyết định quan sát búp bê suốt đêm. Cô đặt điện thoại quay cảnh, tay cầm một cây nến nhỏ. Khi đồng hồ điểm nửa đêm, búp bê từ từ quay mặt sang cô, đôi mắt thủy tinh lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Mai không thở nổi, tim đập dồn dập. Cô cố gắng nói, giọng run run:

“Cậu… cậu muốn gì?”

Im lặng. Không một cử động nào khác. Nhưng Mai thấy bàn tay búp bê như rung nhẹ. Một luồng khí lạnh tràn qua phòng, thổi tắt cây nến cô cầm. Trong bóng tối, hình dáng búp bê mờ ảo, nhưng ánh mắt xanh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Mai nhắm mắt, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào. Cô hiểu rằng con búp bê không chỉ là vật vô tri. Nó biết cô đang sợ, biết cô đang quan sát, và nó đang… chờ đợi.

Ngày hôm sau, hiện tượng chưa hề giảm. Búp bê xuất hiện ở những vị trí không thể, đôi mắt xanh vẫn dõi theo mọi bước chân. Mai bắt đầu tìm kiếm thông tin về nguồn gốc con búp bê trên mạng và trong sách cũ. Mỗi dữ liệu cô tìm thấy lại làm cô rùng mình hơn: chủ nhân cũ của búp bê chết trẻ, trong hoàn cảnh bí ẩn, và nhiều người đã từng sở hữu búp bê đều gặp những hiện tượng kỳ lạ không thể giải thích.

Cảm giác bất an lan ra khắp căn nhà. Tiếng bước chân, tiếng thở, tiếng thì thầm cứ lặp đi lặp lại, và Mai nhận ra một điều đáng sợ: búp bê không chỉ dõi theo cô, mà còn tác động đến mọi thứ xung quanh, tạo ra nỗi sợ không thể né tránh.

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân tối mờ, lòng tràn đầy quyết tâm nhưng cũng lẫn nỗi hoảng loạn. Mai biết, từ giây phút này, cuộc sống của cô và em gái sẽ không bao giờ trở lại bình thường. Con búp bê đã trở thành một phần không thể tách rời, và những đêm kinh hoàng chỉ mới bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×