con búp bê trong gương

Chương 9: Hậu quả và ám ảnh còn sót lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Mai thức dậy với cảm giác nhẹ nhõm, nhưng cũng đầy lo lắng. Nghi lễ giải thoát Hạ Vy đã thành công, linh hồn cô bé đã rời khỏi búp bê, căn phòng trở nên bình yên. Tuy nhiên, Mai nhận ra rằng những ám ảnh và hậu quả từ những đêm kinh hoàng vẫn chưa thực sự biến mất. Một phần nào đó trong tâm trí cô vẫn cảm giác lạnh lẽo, đôi khi ánh mắt xanh lấp lánh của búp bê như nhắc nhở cô về những gì đã xảy ra.

Mai cố gắng dọn dẹp căn phòng, sắp xếp lại mọi thứ sau nhiều đêm hỗn loạn. Búp bê xanh thủy tinh giờ chỉ nằm im trên bàn, ánh mắt vô hồn như bình thường, nhưng Linh vẫn không dám đến gần. Cô bé thỉnh thoảng lén liếc búp bê, mắt mở to, như đang sợ búp bê bỗng sống lại. Mai ôm em, cố trấn an, nhưng trong lòng cô hiểu rằng những ám ảnh đã ăn sâu vào tiềm thức của cả hai.

Suốt ngày hôm đó, Mai đi học, nhưng không thể tập trung. Mỗi tiếng động, mỗi bóng người đi qua, cô đều cảm giác như búp bê vẫn đang theo dõi. Ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ khiến cô liên tưởng đến đôi mắt xanh rực rỡ của Hạ Vy trong búp bê, khiến tim cô nhói lên từng nhịp. Khi về nhà, Mai cố gắng trò chuyện với Linh, nhưng cô bé vẫn im lặng, chỉ ôm chặt thú bông, đôi mắt dõi về búp bê.

Mai nhận ra rằng, dù nghi lễ đã giải thoát linh hồn, những ký ức kinh hoàng và ám ảnh tinh thần vẫn còn tồn tại. Linh và cô sẽ phải đối mặt với hậu quả lâu dài: những đêm không ngủ, những giấc mơ kinh dị, và cảm giác không an toàn mỗi khi nhìn vào gương hay búp bê.

Đêm đó, Mai quyết định chuẩn bị thêm các biện pháp để giảm thiểu ám ảnh. Cô đặt nến trắng quanh phòng, thắp hương trầm, và lập lại các câu chú đã dùng trong nghi lễ. Linh ngồi cạnh, mắt mở trừng trừng theo dõi từng động tác của chị. Không gian tĩnh lặng, nhưng mỗi nhịp thở đều khiến tim Mai đập dồn dập. Cô biết rằng sự bình yên chưa hoàn toàn trở lại, và linh hồn Hạ Vy, dù đã rời khỏi búp bê, vẫn để lại dư âm kinh hoàng.

Mai thử trò chuyện với búp bê:

“Em đã rời đi rồi. Chị biết điều đó. Giờ chỉ còn lại chúng ta, yên bình.”

Búp bê không phản ứng. Nó nằm im trên bàn, vô hồn. Nhưng Mai cảm giác có một luồng năng lượng âm ỉ, một dấu ấn tinh thần còn sót lại. Cô hiểu rằng đây là hậu quả tự nhiên của việc giao tiếp với thế giới siêu nhiên: những linh hồn không còn hiện diện, nhưng cảm giác kinh hoàng và ám ảnh vẫn lưu lại, len lỏi vào tâm trí người sống.

Trong những ngày tiếp theo, ám ảnh dần xuất hiện dưới hình thức những giấc mơ kinh hoàng. Mai mơ thấy Hạ Vy đứng trước gương, môi hé mở, đôi mắt xanh lấp lánh, nhắc nhở cô về nỗi cô đơn của mình trước khi được giải thoát. Trong giấc mơ, búp bê di chuyển khắp phòng, nhảy lên bàn, nhìn chằm chằm vào cô, tạo cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở.

Mỗi lần tỉnh dậy, Mai thấy mồ hôi lạnh ướt lưng áo, tim đập dồn dập, và ánh mắt vô hồn của búp bê trên bàn như thách thức cô: “Dù em đã rời đi, những gì còn sót lại vẫn ở đây.” Linh cũng mơ những giấc mơ tương tự, thức dậy khóc lóc, ôm chặt chị, run rẩy. Mai nhận ra rằng việc giải thoát linh hồn chỉ là bước đầu; những ám ảnh tinh thần mới thực sự là thử thách.

Mai quyết định ghi lại tất cả sự việc, từng chi tiết, từng hiện tượng xảy ra trước và sau nghi lễ. Cô viết nhật ký, mô tả lại mọi trải nghiệm: từ búp bê di chuyển, bóng mờ trong gương, tiếng thở lạ, đến việc giao tiếp trực tiếp với Hạ Vy và nghi lễ giải thoát. Việc viết ra giúp cô phần nào kiểm soát tâm trí, giảm bớt cảm giác bị áp lực và cô đơn.

Cô cũng tìm cách phân tích nguyên nhân tại sao Hạ Vy bị gắn với búp bê: sự cô đơn, mất mát người thân, và năng lượng cảm xúc mạnh mẽ đã khiến linh hồn bị mắc kẹt trong vật thể. Mai hiểu rằng thế giới siêu nhiên không đơn giản, và một khi đã giao tiếp, con người không thể hoàn toàn trở lại bình thường; ký ức kinh hoàng và ám ảnh tinh thần sẽ tồn tại lâu dài.

Một tuần sau, mọi thứ tưởng chừng yên bình. Nhưng vào một buổi chiều, khi Mai chuẩn bị bài vở, cô cảm giác ánh mắt xanh từ búp bê lướt qua góc mắt. Cô giật mình, tim đập nhanh. Không có ai trong phòng, không có ánh sáng đặc biệt, nhưng linh cảm báo hiệu rằng dư âm siêu nhiên vẫn tồn tại.

Mai hít sâu, trấn tĩnh, ôm Linh và nói:

“Không còn Hạ Vy nữa. Chị biết. Nhưng những gì còn sót lại là ám ảnh thôi. Chúng ta phải học cách sống chung với nó.”

Linh gật đầu, mắt vẫn lấp lánh nỗi sợ. Mai nhận ra rằng, dù nghi lễ giải thoát đã thành công, họ vẫn phải đối mặt với tâm lý và cảm giác bất an kéo dài. Những trải nghiệm kinh hoàng đã ăn sâu vào tiềm thức, tạo ra những nỗi sợ mơ hồ, khó giải thích, và đôi khi khiến họ thức giấc giữa đêm với tim đập mạnh.

Mai quyết định hành động tiếp theo: cô tìm đến một chuyên gia tâm lý và các diễn đàn về hiện tượng siêu nhiên, học cách kiểm soát ám ảnh tinh thần, giảm căng thẳng và nỗi sợ. Cô cũng dạy Linh cách nhìn nhận búp bê như một vật vô hồn, không còn sức mạnh siêu nhiên, để tránh tình trạng lo âu kéo dài.

Trong một tháng, Mai nhận thấy tâm trạng cô và Linh dần ổn định. Những cơn ác mộng thưa dần, linh cảm kinh hoàng cũng ít xuất hiện hơn. Tuy nhiên, bất kỳ tiếng động lạ, ánh sáng phản chiếu, hay búp bê di chuyển dù nhỏ cũng khiến cả hai giật mình, nhắc nhở rằng dư âm siêu nhiên vẫn tồn tại.

Một ngày, Mai đứng trước gương, nhìn vào ánh mắt mình. Cô nhận ra rằng nghi lễ giải thoát Hạ Vy không chỉ là giải thoát cho linh hồn cô bé, mà còn là bài học về sức mạnh của ký ức, cảm xúc và ám ảnh tinh thần. Những gì đã xảy ra sẽ luôn theo dõi họ, âm thầm nhắc nhở về thế giới siêu nhiên và trách nhiệm khi đối mặt với nó.

Mai đặt búp bê vào tủ kính, ánh mắt vô hồn nhưng cô biết rằng, nếu đối mặt đúng cách, họ có thể sống bình yên, dù dư âm kinh hoàng vẫn còn. Cô hít sâu, ôm Linh vào lòng, và nghĩ:

“Dù ám ảnh còn sót lại, chúng ta đã sống sót. Và đó là chiến thắng của chúng ta.”

Đêm đó, ánh sáng dịu từ nến trắng, hương trầm thoang thoảng, và bầu không khí bình yên tràn ngập căn phòng. Mai biết rằng, dù nghi lễ đã kết thúc, ám ảnh tinh thần và dư âm siêu nhiên sẽ luôn tồn tại, nhưng họ đã học cách sống chung với nó, bước đầu kiểm soát nỗi sợ, và tiếp tục cuộc sống bình thường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×