con dâu quyến rũ ta à?

Chương 1: Khoảng Trống Trong Ngôi Nhà Lớn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Duyên đứng lặng bên cửa sổ lớn trong phòng ngủ, nhìn xuống khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ. Ngôi nhà này đủ rộng để chứa đựng sự cô đơn của hai người, không phải một mà là hai thế hệ.

Cô đã kết hôn được ba năm. Ba năm, nhưng căn phòng này chỉ chứa đựng sự im lặng và mùi hương gỗ đàn thoang thoảng từ tủ quần áo của chồng cô, Việt. Anh bận rộn. Bận rộn đến mức Duyên cảm thấy mình như một bức tượng trang trí lộng lẫy, hoàn hảo nhưng vô hồn, đặt trong một không gian mà cô không bao giờ thực sự thuộc về. Tối qua, Việt về nhà lúc hai giờ sáng. Anh tắm rửa, rồi nằm xuống, lưng quay về phía cô, chỉ kịp nói một câu: “Anh mệt.”

Mệt. Đó là câu trả lời cho mọi sự thiếu vắng, mọi khoảng trống mà anh để lại.

Duyên thở dài, kéo rèm lại. Giờ này, Ông Hùng, bố chồng cô, hẳn đang ở phòng làm việc trên tầng ba. Ông Hùng, một người đàn ông ngoài năm mươi, vẫn giữ được phong thái điềm tĩnh và sự lịch lãm của một doanh nhân thành đạt. Ông là trụ cột của gia đình này, là người duy nhất khiến cô cảm thấy có một sợi dây liên kết nào đó với nơi đây. Khác với Việt, Ông Hùng luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt. Một lời hỏi thăm đúng lúc, một cái gật đầu thấu hiểu, hay đơn giản là việc ông luôn nhắc nhở người làm pha cho cô ly trà hoa cúc mỗi tối.

Chiều nay, Việt lại đi công tác đột xuất, chuyến đi kéo dài ba ngày.

Buổi tối, bữa cơm chỉ có ba người. Bà giúp việc, Duyên, và Ông Hùng. Bầu không khí vốn dĩ đã nặng nề, nay càng thêm tĩnh mịch. Ông Hùng gắp cho Duyên miếng cá:

"Duyên ăn thêm đi. Dạo này con gầy quá."

Giọng ông trầm ấm, không hề mang tính xã giao. Nó là sự quan tâm thật lòng.

Duyên ngước lên. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt ông. Đó là một khoảnh khắc kéo dài hơn mức cần thiết. Trong đôi mắt sâu thẳm của Ông Hùng, Duyên không thấy sự phán xét hay trách cứ như của mẹ chồng đã khuất, mà là một sự thấu hiểu kỳ lạ. Ông dường như nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài dịu dàng của cô, thấy được nỗi cô đơn đang bao trùm.

"Dạ, con cảm ơn bố." Duyên vội vàng cúi đầu. Cô cảm thấy má mình nóng lên một chút.

Sau bữa ăn, như thường lệ, Duyên lên lầu để đọc sách. Nhưng hôm nay, có một lực hấp dẫn vô hình nào đó kéo cô đến khu vực phòng khách. Cô rót một ly nước lọc, đi ngang qua phòng làm việc của Ông Hùng. Cửa khép hờ.

Ông Hùng đang ngồi ở bàn, ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn cổ chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị. Ông đang đọc một cuốn sách bìa da cũ, có vẻ là thơ. Duyên dừng lại. Cô không biết tại sao.

Ông Hùng ngẩng đầu lên, thấy cô. Ông mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng rất ấm áp.

"Có chuyện gì à con?"

"Dạ không... Con... con thấy cửa mở nên tò mò. Con xin lỗi, con làm phiền bố rồi."

Ông Hùng khẽ gật đầu, đặt cuốn sách xuống. "Không phiền. Vào đây, uống với bố một ly trà."

Duyên bước vào. Căn phòng này toát lên mùi hương gỗ sồi và mùi mực cũ, một không gian yên tĩnh và riêng tư khác hẳn với sự lạnh lẽo của phòng ngủ cô.

"Con không ngủ được sao?" Ông Hùng hỏi, đưa cho cô tách trà đã nguội bớt.

"Dạ. Chắc con quen thức khuya rồi." Duyên đáp, khẽ nhấp một ngụm.

Ông Hùng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không hề né tránh. "Việt đi vắng, căn nhà này lại càng rộng thêm. Bố hiểu cảm giác của con."

Câu nói đó như một lưỡi dao sắc bén, chạm đúng vào tim Duyên. Cô ngạc nhiên. Bố chồng cô, người luôn giữ khoảng cách và kín đáo, lại là người đầu tiên nói ra sự thật về cuộc hôn nhân của cô.

"Con... con vẫn ổn mà bố." Cô cố gắng mỉm cười.

Ông Hùng lắc đầu nhẹ. "Không cần phải gồng mình trước mặt bố. Bố nhìn con, bố biết. Giống như bố. Bố cũng không phải lúc nào cũng ổn." Ông ngập ngừng một chút, "Thành công trong công việc không có nghĩa là thành công trong mọi chuyện."

Họ im lặng một lát. Lần đầu tiên, Duyên cảm thấy sự đồng điệu mãnh liệt với bố chồng mình. Họ đều đang chịu đựng sự cô đơn dưới cùng một mái nhà.

"Cuốn sách bố đang đọc..." Duyên phá vỡ sự im lặng, cố gắng chuyển chủ đề.

Ông Hùng cầm cuốn sách lên. "À, thơ của Xuân Quỳnh. Bố thích đọc khi đêm muộn. Nó khiến bố nhớ lại những ngày trẻ." Ông mở sách, đọc khẽ một câu: “Em trở về đúng nghĩa trái tim em.”

Giọng ông Hùng vang lên trầm ấm trong căn phòng tĩnh lặng.

Duyên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Câu thơ đó, giọng đọc đó, và sự chia sẻ chân thành đó đã tạo nên một kết nối vô hình, cấm kỵ. Cô nhận ra, đây không chỉ là sự đồng cảm giữa bố chồng và con dâu nữa. Dưới ánh đèn vàng, trong không gian riêng tư này, sự khao khát được thấu hiểu của cô và sự cô đơn giấu kín của ông đang bắt đầu tìm thấy nhau.

Cô đặt tách trà xuống, đứng dậy. "Dạ, đã muộn rồi, con xin phép về phòng."

"Ừ, con ngủ ngon." Ông Hùng đáp, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô.

Duyên bước ra khỏi phòng, trái tim đập nhanh và mạnh một cách bất thường. Cô biết mình vừa trải qua một khoảnh khắc nguy hiểm, một khoảnh khắc đã phá vỡ rào cản vô hình giữa họ. Đêm đó, cô nằm thao thức. Trong đầu cô không còn là hình bóng người chồng thờ ơ, mà là ánh mắt sâu thẳm và giọng đọc ấm áp của Ông Hùng.

Nên hay không nên? Câu hỏi đó bắt đầu gieo mầm trong tâm trí Duyên. Mầm mống của một mối quan hệ cấm kỵ, đầy tội lỗi, nhưng cũng hứa hẹn một sự sưởi ấm mà cô khao khát bấy lâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×