Mối quan hệ giữa Duyên và Ông Hùng không thay đổi bề ngoài, nhưng không khí trong nhà đã khác. Những cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu diễn ra thường xuyên hơn, luôn kín đáo và chỉ vào buổi tối. Việt vẫn vắng nhà. Sự vắng mặt của anh tạo ra một khoảng trống hoàn hảo cho mối liên kết cấm kỵ này phát triển.
Một tuần sau buổi tối hôm trước, Duyên lại thấy mình đi xuống lầu lúc gần mười giờ. Cô viện cớ cần nước nóng để pha thuốc, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đang đi tìm ánh đèn vàng từ phòng làm việc ấy.
Đêm nay, Ông Hùng không đọc thơ. Ông đang ngồi trước máy tính, xem xét các tài liệu công việc. Nhưng khi thấy cô, ông tắt màn hình ngay lập tức, như thể việc cô xuất hiện là quan trọng hơn mọi hợp đồng hàng triệu đô.
“Muộn rồi, sao con chưa ngủ?” Ông Hùng hỏi, giọng dịu dàng.
“Con... con bị mất ngủ. Chắc do gần đây con suy nghĩ nhiều quá,” Duyên thành thật.
Ông Hùng đứng dậy, đi về phía kệ sách và lấy ra một gói trà đặc biệt. “Đây là trà hoa nhài cổ thụ, mẹ bố thường dùng. Rất tốt cho thần kinh. Để bố pha cho con một ly.”
Duyên đứng dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng rộng lớn của ông. Trong không gian yên tĩnh này, ông không còn là vị doanh nhân quyền lực nữa, mà chỉ là một người đàn ông trưởng thành, cô đơn và có vẻ dịu dàng một cách bất ngờ. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong Duyên, đánh tan đi sự lạnh lẽo mà cô đã chịu đựng bấy lâu.
“Bố... bố và mẹ con hồi đó có hay cãi nhau không ạ?” Duyên bất chợt hỏi.
Ông Hùng khẽ dừng lại, quay đầu nhìn cô. Trong mắt ông thoáng qua một nỗi buồn xa xăm. “Hồi còn sống, mẹ con là một người phụ nữ mạnh mẽ, Duyên ạ. Nhưng cuộc sống hôn nhân... không bao giờ dễ dàng. Cãi vã là cách người ta cố gắng thấu hiểu nhau. Nhưng có lẽ, bố và mẹ con đã ngừng cố gắng từ lâu rồi.”
Câu nói đó khiến Duyên rùng mình. Giống hệt cô và Việt. Họ thậm chí còn không cãi nhau. Sự thờ ơ còn tệ hơn mọi cuộc tranh luận.
Ông Hùng đặt hai ly trà lên bàn. “Con và Việt... có vẻ như các con đang xây một bức tường thay vì một cây cầu.”
Duyên cúi gằm mặt. Cô cảm thấy nhục nhã khi phải thừa nhận thất bại hôn nhân của mình với bố chồng. "Con không biết phải làm sao. Con đã cố gắng..."
"Đôi khi, người ta không cần cố gắng, mà cần thành thật," Ông Hùng tiếp lời, giọng ông trầm hơn, như đang nói với chính mình. "Thành thật với cảm xúc và khao khát của bản thân."
Duyên ngẩng đầu lên. Cô thấy trong mắt ông Hùng không phải là sự chỉ trích, mà là sự đồng cảm sâu sắc. Sự đồng cảm đó nhanh chóng biến thành một sức hút không thể gọi tên, một cảm giác muốn được ông che chở, được ông thấu hiểu hoàn toàn.
Khoảnh khắc đó, Duyên cảm thấy mình không còn là con dâu nữa. Cô chỉ là một người phụ nữ khao khát hơi ấm.
Duyên không kìm được, cô tiến lại gần bàn, hai bàn tay nắm chặt. “Con khao khát gì, thưa bố? Con khao khát một người chồng, một gia đình trọn vẹn. Nhưng con không thể có được.” Giọng cô run rẩy, nước mắt chực trào.
Ông Hùng vội vàng đứng lên. "Duyên..."
Ông tiến lại gần cô. Ông đưa tay lên, định chạm vào vai cô để an ủi, nhưng rồi bàn tay ông dừng lại giữa không trung.
Sự cấm kỵ về vai vế vẫn còn đó, là bức tường vô hình giữa họ.
Duyên, trong giây phút yếu đuối cực độ, đã không kìm nén được. Cô nhào tới, ôm lấy ông Hùng. Đó là một phản ứng thuần túy, không có ý niệm tình dục, chỉ là một sự cầu xin được an ủi và che chở từ một người cô tin tưởng.
Bàn tay đang lơ lửng của Ông Hùng cuối cùng cũng hạ xuống, ôm lấy cô một cách vụng về nhưng chắc chắn. Mùi hương nam tính trưởng thành, cùng với sự ấm áp từ cơ thể ông bao bọc lấy Duyên. Cô khóc nức nở, vùi mặt vào ngực ông, trút hết những tủi hờn và cô đơn bấy lâu nay.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con gái," Ông Hùng khẽ nói, giọng ông hơi khàn đi.
Nhưng lời an ủi đó, trong không gian riêng tư và sự gần gũi thể xác này, lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Họ ôm nhau, không còn là bố chồng và con dâu nữa, mà là hai linh hồn cô độc đang tìm kiếm sự sưởi ấm lẫn nhau.
Khi Duyên lùi lại, cô không còn cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi, mà là một sự kết nối sâu sắc và nguy hiểm vừa được thiết lập. Cô ngước nhìn khuôn mặt ông Hùng. Ánh mắt ông đầy sự giằng xé, nhưng cũng chứa đựng một ngọn lửa khao khát khó che giấu.
Chiếc ly trà hoa nhài trên bàn bỗng trở nên vô vị. Thứ họ vừa chia sẻ còn nồng nàn hơn bất cứ loại trà nào.
Duyên cúi đầu: “Con xin lỗi. Con... con không cố ý.”
Ông Hùng đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào ông. "Không, con không cần xin lỗi. Đừng bao giờ cảm thấy có lỗi khi thành thật với nỗi đau của mình."
Ông không nói gì thêm, nhưng cử chỉ đó, cái chạm nhẹ đó, đã nói lên tất cả. Nó là lời chấp nhận cho sự gần gũi vừa xảy ra.
Duyên chạy khỏi phòng, bỏ lại Ông Hùng đứng đó, nhìn theo cô. Chiếc áo sơ mi ông mặc vẫn còn giữ lại một chút mùi hương hoa lài vương trên tóc cô, và một dấu vết ẩm ướt nơi ngực áo, là những giọt nước mắt của con dâu ông – giọt nước mắt vừa vô tội, lại vừa châm ngòi cho một mối quan hệ đầy tội lỗi.
Duyên trở về phòng, cơ thể cô nóng bừng. Cô biết, đêm nay, một ranh giới quan trọng đã bị vượt qua. Cô đã tìm thấy người thấu hiểu mình, nhưng đó lại là bố chồng cô. Cô cảm thấy tội lỗi, nhưng sự ngọt ngào của cái ôm đó đã áp đảo tất cả.
Cô không thể dừng lại.