con dâu quyến rũ ta à?

Chương 6: Lối Thoát Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi thiết lập những "luật lệ" bí mật, mối quan hệ giữa Duyên và Ông Hùng bước vào một giai đoạn nguy hiểm nhưng cũng đầy mãnh liệt.

Đêm đó, sau khi chắc chắn mọi người trong nhà đã ngủ say, Duyên mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng, bước ra khỏi phòng. Tim cô đập như trống bỏi. Đây là lần đầu tiên cô chủ tâm lén lút trong chính ngôi nhà của mình, tiến về phía căn phòng làm việc trên tầng ba. Mỗi bước chân đều là một sự vi phạm đạo đức trầm trọng, nhưng sự cô đơn và khao khát bị dồn nén đã khiến cô không thể quay đầu.

Cô mở cửa phòng làm việc. Ánh đèn bàn đã được bật sẵn, chỉ đủ để xua tan bóng tối, tạo ra một không gian riêng tư và mờ ảo.

Ông Hùng đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Ông quay lại, ánh mắt ông không còn sự kiềm chế của người cha chồng nữa, mà là khao khát trần trụi của một người đàn ông.

"Con có chắc chắn không, Duyên?" Ông Hùng hỏi, giọng ông trầm và khàn, một sự xác nhận cuối cùng.

Duyên không trả lời bằng lời nói. Cô tiến đến, ôm lấy ông. Hành động này đã nói lên tất cả: cô đã chấp nhận cái giá của tội lỗi để đổi lấy hơi ấm này.

Ông Hùng ôm chặt lấy cô. Khác với sự vụng về lần trước, cái ôm này đầy quyết đoán và ngọt ngào. Mùi hương nam tính trưởng thành của ông bao bọc lấy cô, khiến cô cảm thấy an toàn và run rẩy cùng lúc.

Trong khoảnh khắc đó, Duyên cảm nhận được sự khát khao bị dồn nén của ông. Ông Hùng, một người đàn ông luôn phải giữ vững hình ảnh, nay lại bộc lộ sự yếu đuối và đam mê của mình trước cô.

“Chúng ta không có nhiều thời gian,” Ông Hùng thì thầm, giọng ông như một lời cảnh báo, nhưng cũng như một lời hối thúc.

Duyên và Ông Hùng di chuyển đến chiếc ghế sofa lớn trong phòng, nơi họ thường ngồi trò chuyện về sách vở và công việc. Giờ đây, chiếc ghế đó trở thành nơi chứng kiến sự phản bội bí mật của họ.

Mọi thứ diễn ra trong sự vội vã và im lặng đáng sợ. Sự vội vã vì nỗi sợ hãi bị phát hiện, và sự im lặng vì họ không dám phát ra tiếng động. Cảm giác lén lút và cấm kỵ càng làm cho trải nghiệm trở nên mãnh liệt và tội lỗi hơn gấp bội.

Đối với Duyên, đây không chỉ là sự thỏa mãn thể xác. Đó là sự xác nhận cô vẫn còn là một người phụ nữ đáng khao khát, là sự an ủi tinh thần mà Việt đã không bao giờ cho cô. Trong vòng tay ông Hùng, cô không còn là "con dâu thất bại" hay "bức tượng trang trí" nữa, mà là người phụ nữ duy nhất được ông Hùng chấp nhận sự yếu đuối và trút bỏ gánh nặng.

Cảm giác tội lỗi luôn rình rập, giống như một bóng ma đứng ở ngoài cửa. Mỗi khi nghe thấy một tiếng động nhỏ, Duyên lại giật mình, run rẩy, nhưng sự mãnh liệt của Ông Hùng lại kéo cô trở lại.

"Đừng sợ," Ông Hùng khẽ nói, chỉ là hai từ, nhưng đủ để trấn an cô.

Khi mọi thứ kết thúc, họ nằm sát bên nhau trên chiếc sofa chật hẹp. Cả hai đều thở dốc, cảm giác tội lỗi và sự hối hận bắt đầu len lỏi trở lại, giống như thủy triều dâng lên sau cơn bão.

Duyên nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy xuống thái dương.

"Con... con là một người phụ nữ tồi tệ," Duyên thì thầm, giọng cô đứt quãng. "Con đã phản bội anh ấy... phản bội cả gia đình."

Ông Hùng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ông cũng đang phải đối mặt với nỗi dằn vặt của chính mình. Ông là người cha, người chồng, người đứng đầu gia tộc. Ông đã phá vỡ mọi quy tắc.

"Đừng nói vậy, Duyên," Ông Hùng nói. "Chúng ta đều là người cô đơn. Chúng ta chỉ tìm thấy một lối thoát cho riêng mình. Lỗi lầm là ở bố."

Ông Hùng biết rằng, việc đổ lỗi cho mình là cách duy nhất để trấn an Duyên, để giữ cho cô không tan vỡ vì mặc cảm tội lỗi. Nhưng sâu thẳm trong ông, ông biết, ông không thể dừng lại. Sự ấm áp này là thứ ông đã tìm kiếm bấy lâu, một sự thấu hiểu mà người vợ quá cố chưa từng cho ông.

Duyên bật khóc, nhưng đó không phải là tiếng khóc của sự hối hận, mà là tiếng khóc của sự giải thoát khỏi gánh nặng cảm xúc.

Họ nhanh chóng mặc quần áo, sắp xếp lại mọi thứ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

“Con phải về phòng,” Duyên nói, giọng cô đầy sự sợ hãi. “Nếu Việt biết...”

"Không ai biết cả," Ông Hùng ngắt lời, ánh mắt ông lạnh lùng và kiên quyết. "Đây là bí mật của chúng ta. Bố sẽ bảo vệ con."

Duyên gật đầu, hôn nhẹ lên má ông. Nụ hôn tạm biệt này đã khác. Nó không còn là sự khám phá, mà là một lời hứa lén lút về những lần sau.

Cô rời khỏi phòng, đi từng bước chân nhẹ nhàng trong đêm. Cô về phòng mình, nằm xuống cạnh Việt, người chồng vẫn ngủ say mà không hề hay biết về sự phản bội kinh hoàng vừa diễn ra ngay dưới mái nhà của mình.

Duyên nhắm mắt lại. Cô cảm thấy tội lỗi ngập tràn, nhưng lạ lùng thay, cô lại cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết. Cô đã tìm được một lối thoát, một sự trốn tránh, dù nó được xây dựng trên một nền móng cấm kỵ và nguy hiểm.

Mối quan hệ lén lút đã được thiết lập. Bây giờ, họ phải học cách sống với nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×