con dâu quyến rũ ta à?

Chương 5: Lời Nói Dối Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Duyên tỉnh dậy trước tiếng chuông đồng hồ. Cô không nằm trong phòng làm việc của Ông Hùng, cô đã trở về phòng mình. Nhưng cảm giác tội lỗi và mùi hương đàn ông từ chiếc áo ngủ cô mặc vẫn còn đó, là bằng chứng không thể chối cãi cho những gì đã xảy ra.

Cô mở mắt, nhìn trần nhà trắng toát. Việt, chồng cô, vẫn ngủ say bên cạnh, quay lưng lại với cô. Sự xa cách thể xác của anh bây giờ lại trở thành một sự sỉ nhục và là chất xúc tác cho cảm giác tội lỗi của cô. Cô đã phản bội anh, nhưng trớ trêu thay, chính sự thờ ơ của anh đã đẩy cô vào vòng tay người khác.

Duyên rón rén bước xuống giường. Cô cảm thấy cơ thể nặng trĩu không phải vì mệt mỏi, mà vì gánh nặng đạo đức. Cô là con dâu của Ông Hùng. Mối quan hệ này là một sự cấm kỵ khủng khiếp, một sự phản bội tột cùng đối với danh dự gia đình.

Cô xuống bếp sớm, cố gắng giữ vẻ bình thản. Khi Ông Hùng bước vào phòng ăn, cô cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Ông vẫn mặc bộ vest lịch lãm như thường lệ, nhưng có một sự mệt mỏi rõ rệt trong đôi mắt ông. Ông cũng đang cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, họ đã hiểu rõ sự hỗn loạn trong lòng đối phương.

Trong bữa sáng, Việt bước xuống.

"Duyên, ly cà phê của anh đâu?" Việt nói cộc lốc, không thèm nhìn cô.

Duyên vội vàng rót cà phê. Cô cảm thấy khinh thường và tội lỗi song hành. Khinh thường sự thiếu tế nhị của Việt, nhưng tội lỗi vì cô đã lừa dối anh.

"Con sẽ đi công tác đột xuất một chuyến, khoảng ba ngày. Công ty đang có vấn đề," Việt thông báo mà không cần hỏi ý kiến Duyên.

"Ba ngày? Gấp thế sao?" Ông Hùng hỏi, giọng ông bình tĩnh, nhưng Duyên nhận ra có một sự căng thẳng nhẹ trong lời nói đó.

Việt chỉ nhún vai. "Phải đi thôi. Bố ở nhà lo liệu giúp con."

Việt đi. Căn nhà lại trở về với sự cô đơn quen thuộc, nhưng bây giờ, sự cô đơn đó lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Tối đó, Duyên quyết định không né tránh nữa. Cô cần một cuộc nói chuyện rõ ràng với Ông Hùng. Cô không thể sống trong sự mập mờ và tội lỗi này.

Cô lại bước vào phòng làm việc của ông. Cánh cửa vẫn khép hờ.

“Bố,” Duyên gọi, giọng cô run rẩy.

Ông Hùng ngẩng đầu. Ông đã chờ cô. Ông ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế đối diện.

"Chúng ta cần nói chuyện, Duyên," Ông Hùng nói, giọng ông trầm và nghiêm trọng. "Chuyện đêm qua... nó không được phép tái diễn. Nó là sai lầm."

Duyên ngẩng đầu lên, trong mắt cô là sự đau đớn. "Bố coi đó là sai lầm sao? Vậy... sự thấu hiểu và khao khát của chúng ta... đều là sai lầm hết ư?"

"Nó là cảm xúc thật, Duyên. Nhưng nó không đúng. Con là con dâu của bố. Việt là con trai bố. Chúng ta không được phép..." Ông Hùng dừng lại, bàn tay ông nắm chặt trên mặt bàn.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông Hùng lại dịu lại. Ông biết, ông đang tự lừa dối mình. Ông khao khát cô, khao khát sự ấm áp mà cô mang lại.

"Bố... bố xin lỗi," Ông Hùng nói, giọng ông thấp hơn, đầy sự đầu hàng. "Bố không thể phủ nhận được sự kết nối giữa chúng ta. Bố chưa bao giờ cảm thấy được thấu hiểu như thế này."

Duyên tiến lại gần. Cô đặt tay lên tay ông. Cái chạm này giờ đây đã không còn e dè nữa, nó là một sự cam kết bí mật.

"Nếu chúng ta không thể chấm dứt, thì chúng ta phải biết cách giữ bí mật," Duyên thì thầm. "Con không muốn làm tổn thương Việt, và con không muốn gia đình tan vỡ."

Ông Hùng nhìn sâu vào mắt cô. Ông biết, cô đang đề xuất một con đường đầy tội lỗi và nguy hiểm.

"Chúng ta sẽ có những luật lệ bí mật," Ông Hùng nói, giọng ông trở nên quyết đoán, như một doanh nhân đang lên kế hoạch cho một phi vụ tối mật.

Không bao giờ được thể hiện bất cứ điều gì ở nơi công cộng hay trước mặt người khác. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ được gặp nhau khi Việt vắng nhà. Đây là điều kiện tiên quyết.

Không nói về chuyện này với bất kỳ ai. Tuyệt đối giữ bí mật.

Phải luôn nhớ đây là một mối quan hệ lén lút, không có tương lai. Chỉ là sự giải thoát cho cô đơn, không phải một lời hứa hôn nhân.

Duyên gật đầu, chấp nhận cái giá phải trả cho sự ấm áp này. Sự giằng xé vẫn còn đó, nhưng khao khát đã chiến thắng. Cô biết, cô đang bước vào một mê cung cấm kỵ, nhưng ít nhất, cô không còn cô đơn nữa.

"Con đồng ý," Duyên khẽ nói.

Ông Hùng đứng dậy, nắm lấy tay Duyên. Ánh mắt ông vừa nguy hiểm vừa thương yêu. Ông dẫn cô đến góc khuất của căn phòng.

"Đêm nay, Việt vắng nhà. Mọi người đều ngủ rồi," Ông Hùng thì thầm.

Lời nói đó, cùng với sự vắng mặt của Việt, đã tạo ra một lối thoát hoàn hảo khỏi sự kìm nén.

Lời nói dối đầu tiên đã được thốt ra. Mối quan hệ lén lút đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×