CÒN HẠN TRÁI TIM

Chương 1: HỢP ĐỒNG LẠ MẶT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng làm việc ở tầng 50 của Trịnh Thị như một thế giới khác biệt. Không khí lạnh buốt, im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng quạt điều hòa thổi đều đều. Cửa kính cao sát trần mở ra khung cảnh toàn thành phố, nơi những tòa nhà chọc trời cũng phải khom mình dưới tầm nhìn của người đàn ông đang ngồi kia – Trịnh Thiên Dương.

Anh khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào cô gái đối diện. Một chiếc bàn dài bằng gỗ mun đặt giữa hai người, trên mặt bàn là một tập hồ sơ màu trắng với con dấu đỏ rực ở trang cuối, nổi bật giữa màu sắc trung tính của căn phòng.

Lâm Y Vân không nói gì, chỉ ngồi im. Trong tay cô là bản hợp đồng hôn nhân với những điều khoản chi tiết đến mức khiến người ta lạnh sống lưng. Không yêu cầu sinh con. Không can thiệp đời tư. Không yêu cầu thân mật. Không tiết lộ mối quan hệ cho truyền thông. Mỗi điều khoản như một nhát dao, cắt rời cảm xúc ra khỏi hôn nhân, biến nó thành một giao dịch thuần túy.

Cô ngẩng đầu nhìn anh. Một người đàn ông cao lớn, chỉ mặc sơ mi trắng và quần tây đen nhưng toát ra sự uy quyền khiến người khác khó mà thở nổi. Anh không cần cố gắng để gây áp lực, chỉ cần ngồi đó cũng đủ khiến người khác phải cân nhắc từng lời mình sắp nói ra.

Ánh mắt cô vẫn bình tĩnh, dù lòng đang dậy sóng. Tại sao lại là cô? Cô chỉ là một trợ lý quèn trong công ty, dù có phần lanh lợi và chăm chỉ, nhưng tuyệt đối không nổi bật giữa cả trăm nhân viên nữ sẵn sàng dâng hiến cả đời cho vị tổng giám đốc trẻ tuổi này.

Như đọc được suy nghĩ trong mắt cô, anh khẽ nghiêng người về phía trước, bàn tay rướn lên cầm ly cà phê vẫn còn ấm. Giọng anh đều đều, chẳng cần nhấn mạnh vẫn có uy lực. "Cô có ba phút để quyết định."

Chỉ năm chữ đơn giản. Nhưng giống như một phán quyết đã được định sẵn, không cho phép phản kháng.

Y Vân cụp mắt nhìn dòng cuối của hợp đồng: Thù lao: 10 tỷ đồng, chia thành 12 đợt thanh toán theo tháng. Khoản thưởng 2 tỷ nếu hoàn thành trọn vẹn thời hạn hợp đồng mà không xảy ra bất kỳ rò rỉ thông tin hay vi phạm điều khoản nào.

10 tỷ đồng. Cô chưa bao giờ cầm trong tay nổi một phần trăm số tiền đó. Với cô, từng đồng hiện tại đều là cứu tinh của gia đình. Ba cô đang nằm trong phòng hồi sức, viện phí ngày một chồng chất. Ngân hàng vừa gọi điện nhắc nợ khoản vay mà cô đã khất nhiều tháng. Mỗi sáng thức dậy, cô đều phải chọn giữa việc ăn sáng hay tiết kiệm cho buổi trưa.

Trịnh Thiên Dương đặt ly cà phê xuống, ánh mắt không thay đổi. “Tôi biết lý do khiến cô phải cân nhắc. Hồ sơ của cô, tôi đã nắm rõ. Không gia đình phức tạp, không dính líu đến truyền thông. Một người như cô rất… yên tĩnh. Tôi cần một người như vậy.”

“Anh điều tra tôi?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không giấu vẻ giận dữ.

“Không, tôi chỉ kiểm tra lý lịch trước khi đầu tư. Đây là một thương vụ. Tôi không để cảm xúc chi phối.”

Y Vân bật cười khẽ. Một tiếng cười nhạt không hẳn là giễu cợt, mà như chấp nhận. Đúng. Cô đâu có tư cách gì để đòi hỏi sự tôn trọng khi chính mình đang cân nhắc bán đi danh dự để đổi lấy tiền.

Cô đưa tay lật từng trang hợp đồng, đọc kỹ lại lần cuối cùng. Điều khoản không vô lý, ngược lại còn rất cẩn thận, rõ ràng và đầy logic. Không có chỗ cho cảm xúc, càng không có chỗ cho… tình yêu.

Khi cô đặt bút ký tên, không có gì đặc biệt xảy ra. Không có tiếng sét đánh hay tiếng nhạc bi kịch vang lên. Chỉ là tiếng “cạch” khô khốc của chiếc bút máy khi đóng nắp. Anh gật đầu, cầm tập hồ sơ lên và đặt vào ngăn tủ bên cạnh, khóa lại như cất giữ một món tài sản bình thường.

“Cô dọn về nhà tôi vào tối nay. Tôi đã sắp xếp phòng riêng cho cô. Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là Lâm Y Vân – vợ hợp pháp của Trịnh Thiên Dương.”

Y Vân đứng lên, đôi chân có chút mềm nhũn nhưng ánh mắt vẫn cứng cỏi. “Tôi mong ngài tổng giám đốc cũng sẽ tuân thủ hợp đồng. Nếu anh phá vỡ điều khoản, tôi sẽ không nhẹ tay.”

Thiên Dương mỉm cười. Nụ cười lạnh lẽo như tuyết đầu đông. “Yên tâm. Tôi chưa bao giờ thất hứa trong bất kỳ hợp đồng nào.”

Cánh cửa khép lại sau lưng cô, để lại một Trịnh Thiên Dương quay trở lại ghế, thở ra một hơi thật sâu. Cảm xúc không thể hiện trên khuôn mặt, nhưng sâu trong đáy mắt, có điều gì đó không rõ ràng vừa dao động nhẹ.

Phía bên kia hành lang, Lâm Y Vân bước đi từng bước nặng nề. Không ai trong công ty biết rằng chỉ trong một giờ, cô đã từ một nhân viên văn phòng bình thường trở thành… phu nhân tổng tài.

Không váy cưới. Không hoa tươi. Không người thân chúc phúc.
Chỉ có một bản hợp đồng lạnh lẽo và một người đàn ông xa lạ.

Và từ hôm nay, cô bước vào một cuộc sống hoàn toàn khác. Một cuộc sống mà ở đó, từng hơi thở cũng phải tuân theo điều khoản.

Nhưng điều cô không biết là, bản hợp đồng này… không đơn giản như cô tưởng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!