Tối hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Từng giọt nước nhỏ li ti đập vào cửa kính xe khi chiếc Mercedes màu đen bóng lướt qua các con phố Hà Nội. Trong xe, không khí yên ắng đến lạ. Lâm Y Vân ngồi bệt lưng trên ghế sau, tay ôm túi xách, mắt dõi theo những vệt đèn đường loang loáng bên ngoài. Cô không biết nên nghĩ gì. Tâm trí trống rỗng như thể cảm xúc vừa bị bóc tách khỏi cơ thể mình.
Tài xế là người đàn ông trung niên lịch thiệp, không hỏi han gì, chỉ chuyên tâm lái xe. Bên cạnh anh là một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề – quản gia riêng của Trịnh Thiên Dương. Người đó được giao nhiệm vụ đón cô và hướng dẫn mọi thứ cần thiết tại căn biệt thự – nơi từ nay về sau sẽ là “nhà” của cô trong vòng một năm.
Khi xe rẽ vào con đường lát đá, đèn cảm ứng ven lối tự động bật sáng, chiếu rọi dãy biệt thự nằm kiêu hãnh giữa khu đô thị cao cấp phía Tây thành phố. Căn biệt thự mang màu trắng kem chủ đạo, thiết kế hiện đại với ban công rộng và hồ nước nhân tạo phía trước. Trịnh Thiên Dương quả thật không chỉ giàu – mà là kiểu giàu khiến người khác choáng ngợp.
Cánh cửa mở ra, một mùi thơm thoang thoảng từ gỗ sồi và nước hoa Pháp len lỏi khắp căn nhà. Tất cả đều được bài trí theo tông màu trầm ấm, sang trọng mà lạnh lẽo, như chính chủ nhân của nó. Mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ, không một món đồ thừa thãi.
“Cô Lâm, đây là phòng cô.” Người quản gia mỉm cười nhã nhặn, dẫn cô lên tầng hai, chỉ vào một căn phòng có ban công riêng và tủ quần áo đầy đủ. “Phòng ngài tổng giám đốc ở phía cuối hành lang, đối diện với thư viện.”
Y Vân gật đầu, không nói gì thêm. Cô bước vào phòng, đóng cửa lại. Sau cánh cửa, sự im lặng lập tức bủa vây. Không còn tiếng xe, không còn ánh nhìn phán xét, chỉ còn lại cô và chính mình.
Cô đặt túi xách xuống, bước đến bên cửa sổ. Mưa vẫn rơi, tạo thành một lớp sương mờ trên kính. Cô đưa tay vẽ lên đó một đường dài rồi thở ra một tiếng thật sâu. Một năm. Cô sẽ phải sống ở đây, chia sẻ mái nhà với người đàn ông lạnh lùng kia, không được yêu, không được thân mật, không được đòi hỏi điều gì khác ngoài đúng những gì hợp đồng ghi.
Chưa bao giờ cuộc đời cô bước vào một “canh bạc” lớn đến vậy.
Nhưng nếu không dấn thân, cô cũng chẳng còn gì để mất.
Gần nửa đêm, cô mới ngủ được. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, mọi thứ như một giấc mơ. Nhưng cơn mơ ấy lại rõ ràng đến từng chi tiết.
Trong căn phòng cuối hành lang, Trịnh Thiên Dương đã dậy từ rất sớm. Anh mặc sơ mi đen, đang đứng trước gương chỉnh lại cà vạt. Ánh mắt trong gương không có cảm xúc – vẫn là ánh mắt của một kẻ quen kiểm soát, quen áp đặt và không để tình cảm xen vào bất cứ điều gì.
Điện thoại reo lên. Anh nhấc máy, giọng lạnh như thường lệ.
“Chuyện cổ đông thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia nói vài câu ngắn gọn, rồi anh gật đầu.
“Tốt. Cuối tuần công bố tin kết hôn. Tôi sẽ ra mặt.”
Đặt điện thoại xuống bàn, anh xoay người, khoác áo vest và bước ra khỏi phòng. Hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng giày da khẽ vang trên nền gỗ. Khi anh đi ngang phòng Y Vân, bước chân anh hơi chậm lại, nhưng chỉ thoáng qua một giây rồi tiếp tục bước đi như chưa từng dừng lại.
Xuống đến phòng khách, người quản gia tiến đến đưa lịch trình. Trong sổ ghi chú đã có sẵn tên “Phu nhân” ở phần kế hoạch đi tiệc vào thứ Bảy. Thiên Dương cầm bút gạch một dòng thật đậm dưới đó. Lần đầu tiên trong đời, anh phải sắp xếp một người phụ nữ trong lịch trình của mình, không phải vì công việc hay vì lợi ích, mà chỉ để chứng minh với các cổ đông rằng anh đã… ổn định.
Yêu đương? Tình cảm? Anh chưa từng nghĩ tới.
Nhưng anh không ngờ, người phụ nữ ấy – người anh chọn chỉ vì “đủ yên lặng và sạch sẽ” – sẽ từng bước thay đổi mọi thứ trong thế giới vốn được sắp đặt hoàn hảo của anh.