Sau cơn khủng hoảng truyền thông, sau bài đăng đanh thép của Lâm Y Vân, dư luận dần lắng xuống. Các trang tin lần lượt gỡ bài. Một số blogger xin lỗi gián tiếp. Thậm chí, bài báo chính thống của tạp chí kinh tế sau cuộc gặp gỡ với cô còn lên hẳn tiêu đề: “Khi phụ nữ không cần ai cứu – chỉ cần được tin.”
Trịnh Thị im lặng tuyệt đối. Thiên Dương không lên tiếng, cũng không giải thích gì thêm. Anh để mọi thứ trở về trạng thái bình thường. Nhưng trong lòng Lâm Y Vân, một điều gì đó vẫn chưa thực sự ổn. Không phải là vết thương. Mà là một câu hỏi chưa được trả lời.
Cô không kể với ai, kể cả Thiên Dương, rằng mình đã gặp lại mẹ ruột. Một cuộc gặp diễn ra rất nhanh, tại bệnh viện – nơi mẹ cô đang điều trị khớp. Người phụ nữ ấy già đi nhiều, tóc đã bạc một nửa, ánh mắt không còn cay nghiệt như xưa, chỉ là khô cạn và mệt mỏi.
“Con còn sống tốt chứ?” – mẹ hỏi.
Cô im lặng một lúc rồi gật đầu. “Con sống được. Nhưng không phải vì ai cả.”
Bà nhìn cô thật lâu, giọng nghèn nghẹn. “Mẹ biết mình sai… Nhưng có lẽ mẹ không phải người biết cách thương con theo cách con muốn.”
Cô khẽ mỉm cười. “Con không cần mẹ thương. Con chỉ muốn mẹ đừng làm con cảm thấy mình là một điều kiện.”
Khi rời khỏi bệnh viện, lòng cô nhẹ đi phần nào. Nhưng câu nói đó như một vết cắt được khơi lại. Cô nhận ra, từ mẹ, đến cuộc sống, đến cả chuyện tình cảm… cô đã luôn bị đặt trong những mối quan hệ có điều kiện.
Cô từng đồng ý ký hợp đồng hôn nhân, từng chấp nhận sống trong một khung thỏa thuận vì nghĩ rằng ít nhất, còn có thể giữ được thứ gì đó rõ ràng. Nhưng càng đi xa, càng nhận ra, cái rõ ràng nhất lại là sự mơ hồ. Còn những điều tưởng như cảm xúc… lại không được gọi tên.
Tối hôm đó, cô hẹn Thiên Dương tại một quán rượu nhỏ trên tầng thượng tòa nhà cũ. Không có tiếng nhạc xập xình, chỉ có tiếng ly thủy tinh chạm nhau và mùi gỗ ngấm hơi rượu thoảng trong không khí. Anh đến đúng giờ, vẫn áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, dáng điềm đạm như mọi khi. Nhưng ánh mắt khi nhìn cô có điều gì đó khác – một chút lùi lại, một chút quan sát, không còn hoàn toàn kiểm soát như xưa.
Cô gọi hai ly vang đỏ. Không nói gì thêm.
Anh ngồi xuống đối diện. Không hỏi lý do. Không vội vàng.
Cô nhấp môi ly rượu, ánh mắt nhìn ra ngoài thành phố. Đèn vàng của phố, đèn xanh của xe, tất cả đan xen vào nhau như một bức tranh rối ren mà lại hợp lý đến kỳ lạ.
“Em muốn hỏi anh một điều.”
Anh gật đầu. “Ừ.”
“Nếu ngày mai, hợp đồng giữa chúng ta chấm dứt… nếu không còn bất kỳ ràng buộc nào, không còn sóng gió, không cần giữ hình tượng… thì anh có còn chọn ở cạnh em không?”
Anh hơi khựng lại. Câu hỏi thẳng, không vòng vo. Không phải nghi ngờ, mà là lời khai mở.
Cô tiếp. “Em biết… thời gian qua anh đã thay đổi nhiều vì em. Em biết anh quan tâm, bảo vệ, sẵn sàng làm mọi thứ để giữ em khỏi tổn thương. Nhưng em vẫn không biết… liệu anh yêu em vì em là em, hay vì em là người cần được bảo vệ trong mắt anh?”
Thiên Dương không trả lời ngay. Anh nhìn cô thật lâu, rồi quay sang phía ly rượu, xoay nhẹ nó trong tay như đang nghĩ rất kỹ.
Anh nói chậm rãi.
“Ban đầu, anh nghĩ mình chỉ cần một người bên cạnh để hợp thức hóa một mối quan hệ. Một hợp đồng – lạnh lùng, rõ ràng. Nhưng rồi anh nhận ra, không phải anh cần người đứng cạnh… mà là cần đúng người.”
Anh ngẩng lên.
“Em chính là người đó. Không phải vì em yếu, em tổn thương, hay em cần anh. Mà vì khi có em, anh thấy bản thân mình… có cảm xúc. Và anh không còn muốn sống như cũ nữa.”
Cô vẫn im lặng. Anh nói tiếp.
“Nhưng nếu em cần một lời cam kết không điều kiện… thì anh sẽ cho em.”
Cô đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu nhìn anh.
“Em không cần cam kết. Em chỉ cần được bước vào mối quan hệ này mà không phải đặt câu hỏi mỗi ngày rằng: nếu điều kiện thay đổi, liệu anh còn ở đây không.”
Anh thở ra một hơi dài. “Vậy thì… để anh thay đổi điều kiện. Từ nay, thứ giữ anh lại không còn là hợp đồng, không còn là nghĩa vụ, mà là… chính em.”
Một khoảng lặng rất dài trôi qua.
Cô mỉm cười, rất nhẹ.
“Em không cần anh bảo vệ em nữa. Em chỉ cần anh tin rằng, em đủ mạnh để bước bên cạnh anh. Dù có gió, có bão… hay có ai khác đứng sau mà anh chưa nói cho em biết.”
Anh thoáng giật mình. “Ý em là...?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh biết rõ… người đứng sau chuyện kia không chỉ là Gia Khang. Anh đã biết, đúng không?”
Anh cắn nhẹ môi dưới. Rồi gật đầu.
“Có người khác. Và người đó… từng có liên quan đến gia đình anh. Nhưng anh chưa nói, vì anh không muốn em lo.”
Cô bật cười khẽ.
“Anh lại bảo vệ nữa rồi đó.”
Anh lặng im.
Cô đứng dậy, bước đến bên lan can, gió thổi tóc cô bay nhẹ. Thành phố dưới chân họ rực rỡ mà lạnh lẽo.
“Đừng giấu em. Nếu chúng ta thực sự không còn điều kiện gì ràng buộc, thì hãy bắt đầu bằng sự thật.”
Anh bước đến, đứng sau lưng cô, không chạm vào, chỉ cùng nhìn về một hướng.
“Anh sẽ nói hết. Nhưng em phải hứa với anh… nếu em sợ, nếu em thấy mệt, cũng đừng bỏ đi nữa.”
Cô nghiêng đầu.
“Lần này, nếu em đi… là em đi cùng anh.”
Anh bật cười, khàn giọng.
“Vậy thì lần này… anh không giữ em nữa. Anh nắm tay em, và đi bên em. Được chưa?”
Cô gật đầu.
Và giữa những ngọn gió tầng cao, giữa thành phố rộng lớn vô tình, hai con người – từng là hợp đồng, từng là điều kiện – cuối cùng cũng học được cách đứng bên nhau không vì phải, mà vì muốn.