Sáng thứ Hai, dư luận nổ tung như được đổ thêm dầu. Một bài viết trên trang tin lá cải xuất hiện cùng loạt ảnh chụp mờ từ phía sau lưng, kèm theo tiêu đề mập mờ: “Người đẹp bên cạnh CEO Trịnh Thị – từ thiện hay tình ái trá hình?” Dù không nêu tên, nhưng ai từng theo dõi các dự án của tập đoàn đều có thể dễ dàng nhận ra người phụ nữ trong ảnh là ai. Đám đông trên mạng xã hội như những kẻ đói khát tin sốc, nhảy vào nhai ngấu nghiến từng dòng, rồi ném đá không thương tiếc. Lâm Y Vân trở thành tâm điểm của mọi sự chỉ trích, không bằng chứng, không kiểm chứng, chỉ cần một cái ảnh, một cái tiêu đề, và một cái tên đứng sau nặc danh.
Trịnh Thiên Dương nhận được bản chụp bài viết ngay khi vừa bước vào phòng họp sáng. Anh không nói gì. Chỉ đặt điện thoại xuống bàn, trầm ngâm vài giây rồi quay sang trợ lý. “Xoáy vào hệ thống an ninh mạng nội bộ. Bài viết này có dữ liệu từ hồ sơ chúng ta, và ai đó đã cung cấp.” Trợ lý gật đầu, lập tức hành động. Nhưng trong lòng Thiên Dương, một cơn sóng lớn đã bắt đầu dâng lên – không phải vì truyền thông, mà vì cô.
Anh gọi cho Lâm Y Vân. Cô không bắt máy. Tin nhắn gửi đi, không phản hồi. Anh biết cô sẽ đọc, chỉ là chưa sẵn sàng trả lời. Anh thở dài, tựa người vào thành ghế, lần đầu tiên thấy bất lực đến thế. Anh có thể xử lý cả một đợt khủng hoảng tài chính, tái cấu trúc một công ty con chỉ trong hai tuần, nhưng lại không thể dập được một đốm lửa đang thiêu cháy danh dự người phụ nữ anh quan tâm.
Còn ở phía bên kia thành phố, Lâm Y Vân đang ngồi trước gương, cầm trong tay chiếc điện thoại hiển thị tên anh. Cô không từ chối, cũng không tắt nguồn, chỉ để đó. Bên cạnh cô là chiếc laptop đang mở, màn hình dừng lại ở hàng loạt bình luận ác ý. Cô không khóc. Không còn nước mắt cho những điều quá quen thuộc. Thay vào đó là một sự im lặng, nặng nề và rõ ràng đến mức có thể bóp nghẹt không khí.
Trốn tránh không khiến dư luận im lặng. Chờ đợi không làm cho lẽ phải tự sáng. Cô hiểu, muốn sống với người đàn ông đó, muốn giữ được trái tim mình trong câu chuyện này, thì bản thân cô phải đứng lên. Không phải bằng sự yếu mềm, mà bằng lý trí và danh dự.
Buổi chiều, cô gọi cho một người bạn cũ – giờ đang là biên tập viên của tạp chí kinh tế lớn. Một người từng viết rất nhiều bài phản biện lại các scandal giả tạo trong giới kinh doanh. Cô hẹn gặp, mang theo tất cả bản sao tài liệu liên quan đến dự án từ thiện: chứng từ, hóa đơn, biên bản cuộc họp, bảng kiểm toán nội bộ. Không sót một trang.
Tại quán cà phê nhỏ ở quận 3, cô ngồi đối diện người bạn cũ, đẩy xấp giấy qua bàn. “Tớ không nhờ cậu viết bài bảo vệ. Tớ chỉ muốn cậu xem kỹ sự thật. Nếu thấy đáng lên tiếng, hãy giúp nó được nhìn nhận đúng cách.”
Người bạn im lặng rất lâu. Rồi gật đầu. “Tớ sẽ làm. Không phải vì cậu, mà vì những con người khác đang bị quy chụp chỉ vì một bức ảnh không rõ mặt và một câu chuyện không ai xác minh.”
Rời quán, trời bất chợt đổ mưa. Cô không mang dù. Nhưng cô không thấy lạnh. Bởi trong lòng cô, lần đầu tiên sau chuỗi ngày u tối, bắt đầu có một điểm tựa không phải đến từ người đàn ông kia – mà là chính mình.
Tối hôm đó, cô về nhà, mở laptop và viết một bài đăng ngắn. Không giải thích. Không đổ lỗi. Chỉ là một dòng chia sẻ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Tôi không cần ai bênh vực. Chỉ cần người ta đừng vội vàng giết chết danh dự một con người bằng vài dòng suy đoán. Tôi sẽ đối diện bằng sự thật. Cảm ơn ai còn tin tôi, và cả những người đã quay lưng – vì nhờ vậy, tôi biết mình đang đứng ở đâu.”
Bài viết được chia sẻ chóng mặt. Dư luận bắt đầu phân hóa. Một bộ phận bắt đầu đặt câu hỏi: “Sao cô ấy lại dám lên tiếng mạnh mẽ như vậy nếu thực sự có tội?” Người ta bắt đầu tìm hiểu lại dự án từ thiện, đối chiếu thông tin, và phát hiện ra rất nhiều điểm vô lý trong bài viết bôi nhọ ban đầu. Gió bắt đầu xoay chiều.
Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng giám đốc, Thiên Dương đứng lặng trước màn hình máy tính, đọc đi đọc lại dòng trạng thái của cô. Mỗi chữ như một cái tát vào lòng tự tôn của anh – không phải vì cô sai, mà vì anh chưa từng nghĩ cô sẽ dũng cảm đến thế.
Anh tưởng cô yếu đuối, cần được bao bọc. Anh tưởng cô chỉ muốn nép vào vai anh để được an toàn. Nhưng giờ đây, chính anh mới là người đứng lùi lại, nhìn cô bước ra ánh sáng mà không cần anh che chắn.
Đêm muộn, anh lái xe đến nhà cô. Không báo trước. Không nhắn tin. Khi cô mở cửa, anh đứng đó, gương mặt không che giấu sự mệt mỏi.
“Anh xin lỗi.”
Cô lắc đầu. “Không phải lỗi của anh.”
Anh bước vào, đứng giữa phòng khách quen thuộc, nơi họ từng nhiều lần tranh luận, cười đùa, thậm chí là im lặng bên nhau.
“Anh sai khi nghĩ mình có thể giữ em bằng cách giấu em sau lưng. Hóa ra… điều em cần không phải là một bức tường. Mà là một người đi bên cạnh.”
Cô ngồi xuống ghế, đối diện anh. “Em từng muốn anh che chở. Nhưng giờ em hiểu, em không thể sống mãi trong chiếc áo khoác của anh. Em cần thở. Cần bước đi. Cần chiến đấu bằng danh dự của riêng mình.”
Anh bước lại gần, ngồi xuống, nắm tay cô. “Vậy thì… từ giờ, anh sẽ học cách giữ em mà không làm em ngộp thở. Anh sẽ học cách tin – không phải tin vào thế giới, mà tin vào chính em.”
Cô nhìn anh, rất lâu. Rồi gật nhẹ.
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Bầu trời sau cơn giông không hẳn quang đãng, nhưng ít nhất… trong lòng họ, bão tố đã lùi.