con ma cây vả

Chương 1: Hương Thối Từ Đất Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng Sầm Sơn không bao giờ chiếu tới làng Lão Cổ. Nằm sâu trong thung lũng bị bao bọc bởi những vách đá tai mèo, ngôi làng này vĩnh viễn chìm trong một lớp sương mù ẩm ướt, lạnh lẽo, ngay cả vào giữa trưa.

An bóp chặt quai ba lô, cố gắng xua đi cái cảm giác bất an đang bò dọc sống lưng. Là sinh viên năm cuối ngành Văn hóa dân gian, cô đã quen với những nơi hẻo lánh và những lời đồn đại ma quỷ. Nhưng Lão Cổ không giống những nơi khác. Sự im lặng ở đây quá nặng nề, và không khí mang một mùi hương kỳ lạ: nồng nặc mùi đất ẩm, lá khô mục nát, và thoang thoảng mùi hương liệu tử thi mà cô không thể xác định được.

"Em cứ gọi anh là Thanh," chàng thanh niên địa phương gầy gò, người được hội đồng làng cử đi đón cô, nói, giọng anh ta nhỏ nhẹ, gần như bị sương mù nuốt chửng. "Chúng ta gần tới rồi. Làng Lão Cổ ít người qua lại lắm."

An cười trấn an, cố gắng che giấu sự căng thẳng. "Tôi là An. Tôi cần tìm hiểu về tục lệ cúng vả của làng, Thanh ạ. Tôi nghe nói các bạn thờ một cây vả cổ thụ rất linh thiêng."

Thanh đột ngột dừng lại, khuôn mặt anh ta thoáng qua một vẻ sợ hãi mơ hồ. Anh ta nhìn quanh, như thể sợ có ai đang nghe lén, rồi hạ giọng: "Không ai thờ phượng nó đâu, cô An. Chúng tôi... sợ nó."

Họ đi xuyên qua một con đường đất lầy lội. Phía trước, sương mù tụ lại thành một bức tường trắng xóa. Khi họ đi qua bức tường sương, một khung cảnh rùng rợn hiện ra.

Đó là nghĩa địa Lão Cổ. Những ngôi mộ đá cũ kỹ, rêu phong nằm rải rác một cách hỗn độn. Nhưng ở trung tâm nghĩa địa, vươn lên giữa làn sương, là một vật thể khổng lồ, đen sẫm, nuốt chửng mọi ánh sáng: Cây Vả Hồn.

Cây vả phải có tuổi đời hàng trăm năm. Thân cây to lớn đến mức ba người ôm không xuể, lớp vỏ dày cộm, sần sùi như da voi. Hàng nghìn rễ buông xuống như những xúc tu đen, bò lan khắp nền đất, ôm trọn lấy những ngôi mộ xung quanh. Đặc biệt, cây vả không hề có lá, chỉ có những cành khô cong queo, và lủng lẳng trên đó không phải là quả, mà là những vật thể tròn, xám xịt, giống hệt những khối đá u bướu.

An đứng sững lại, rút máy ảnh ra. Cô chưa từng thấy một sinh vật thực vật nào đáng sợ và uy quyền đến thế.

"Cây vả này... thật đáng kinh ngạc," An thầm thì.

"Mười năm trước, nó từng có lá và quả," Thanh nói, giọng anh ta run rẩy. "Nhưng sau đó... nó chết. Và linh hồn bên trong bắt đầu thức tỉnh."

Thanh chỉ vào một vòng tròn đất trống gần gốc cây vả, nơi có một phiến đá bị nứt. "Người dân làng nói, linh hồn Quỷ Vả bị phong ấn ở đó. Cây vả chính là nhà tù. Cứ vào đêm trăng mờ, ai ngủ gần đó sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ của trẻ con."

Ngay lúc đó, An ngửi thấy mùi hương tử thi quen thuộc trở nên nồng nặc. Từ một ngôi mộ gần Cây Vả Hồn, một vật thể màu trắng nhỏ rơi ra. Đó là một bông hoa đại, vốn là loại hoa mà người dân thường dùng để rắc lên mộ người đã khuất.

"Hoa đại không nở vào mùa này," Thanh lẩm bẩm, mặt cắt không còn giọt máu.

An tiến đến, nhặt bông hoa. Hoa đại vẫn tươi nguyên, nhưng cánh hoa bị nhuốm một màu xanh xám kỳ lạ. Cô cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy từ đầu ngón tay lên đến cánh tay.

"Chúng ta phải đi thôi, cô An," Thanh kéo tay cô. "Không nên ở đây lâu."

An miễn cưỡng theo Thanh về làng. Khi quay đầu nhìn lại, cô thề rằng đã thấy một bóng đen, cao lớn, thoáng qua trong các rễ cây vả. Bóng đen đó không phải là con quạ đen mà cô đã thấy bay trên cành cây.

Khi họ về đến ngôi nhà nhỏ cô sẽ trọ, nằm sát rìa làng, An thấy một bà lão đang ngồi bên hiên, lưng quay vào nhà, quần áo nâu sồng, đầu đội nón lá rách nát.

"Đó là Bà Lụa," Thanh thì thầm, giọng cảnh báo. "Bà ta là người gác cổng của làng. Bà ta không bao giờ nói chuyện với người lạ."

Khi An và Thanh đi ngang qua, Bà Lụa đột ngột cất tiếng, giọng nói khô khốc, sắc lạnh như lưỡi dao cạo. Bà ta không quay đầu lại, mà nói thẳng vào không khí trước mặt họ.

"Cô gái, cô đến đây để tìm kiếm. Nhưng thứ cô tìm thấy sẽ nuốt chửng linh hồn cô." Bà ta dừng lại, rồi nói thêm một câu cuối cùng, mang theo một lời nguyền rủa:

"Cây vả không cho quả, mà nó cho linh hồn. Tránh xa cái rễ ấy ra, nếu không cô sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong lớp da thịt mục nát của nó."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×