An cố gắng gạt bỏ lời cảnh báo rùng rợn của Bà Lụa. Cô sinh viên khoa Văn hóa dân gian này luôn tìm kiếm lời giải thích hợp lý cho mọi truyền thuyết. Chiều hôm đó, An sắp xếp lại tư liệu trong căn nhà trọ nhỏ. Căn nhà gỗ này cũ kỹ và tối tăm, luôn thoang thoảng mùi ẩm mốc, nhưng lại nằm gần bìa rừng, cho cô sự yên tĩnh tuyệt đối để làm việc.
An mở sổ ghi chép, bắt đầu phác thảo chi tiết về Cây Vả Hồn mà cô đã nhìn thấy. Cô ghi lại hình dáng kỳ dị của nó, những khối u xám xịt thay vì quả, và đặc biệt là những chiếc rễ cây to lớn, đen sẫm bò lan trên mặt đất. Cô cần phải chụp ảnh, đo đạc và phỏng vấn người dân về tục lệ cúng bái xung quanh cây vả đó.
Tối hôm đó, An đi ngủ sớm. Nhưng giấc ngủ của cô nhanh chóng bị biến thành một cơn ác mộng.
Cô thấy mình đang đứng giữa nghĩa địa, nhưng không phải trong sương mù, mà trong một màn đêm đỏ rực, như thể ánh trăng máu đang chiếu rọi. Cây Vả Hồn đứng sừng sững, và lần này, những chiếc rễ cây đen sẫm của nó không còn bất động. Chúng quằn quại, rên rỉ như những con rắn khổng lồ, bò trườn về phía An.
Cô nghe thấy tiếng khóc thút thít, không phải của một đứa trẻ, mà là nhiều đứa trẻ cùng khóc, phát ra từ những khối u xám xịt treo trên cành cây.
An cố gắng bỏ chạy, nhưng chân cô bị mắc kẹt. Cô cúi xuống nhìn, và kinh hoàng nhận ra những chiếc rễ cây đang quấn chặt lấy mắt cá chân cô, siết lại, lún sâu vào da thịt cô. Cô cảm thấy cơn đau thấu xương, kèm theo một cảm giác lạnh buốt và buồn nôn.
Một giọng nói thì thầm, không phải của đàn ông hay đàn bà, mà là một tiếng vọng hỗn loạn của nhiều giọng nói cùng lúc, vang lên từ thân cây:
“Ngươi đến đây làm gì… Linh hồn của ngươi… sẽ lấp đầy…”
Giọng nói đó không phải tiếng Việt, mà là một thứ ngôn ngữ cổ xưa, nặng nề, khiến đầu óc cô đau nhức. An hét lên, vùng vẫy. Đúng lúc đó, những chiếc rễ cây bắt đầu kéo cô về phía gốc cây vả, về phía phiến đá nứt.
Xoẹt!
An bật dậy khỏi giường, người ướt đẫm mồ hôi. Cơn ác mộng quá sống động, đến mức cô vẫn cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân. Cô vội vàng bật đèn, nhìn xuống chân mình. Không có vết thương, chỉ có một vết hằn đỏ mờ nhạt như thể cô đã bị một sợi dây thừng siết chặt.
An cố trấn tĩnh, tự nhủ rằng đó chỉ là do áp lực tâm lý. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy một cảnh tượng khiến máu cô đông lại.
Sương mù bên ngoài cửa sổ không còn màu trắng. Nó có màu xanh xám kỳ lạ, và xuyên qua lớp sương, An thấy một vật thể nhỏ, trắng xóa, đang lơ lửng rồi rơi xuống bãi cỏ.
Cô mở cửa, lao ra ngoài. Mùi hương liệu tử thi lại xộc vào mũi cô, nồng nặc hơn lúc chiều. Vật thể đó là một chiếc khăn tay màu trắng bị rách một góc, nhỏ bé và cũ kỹ.
Khi An chạm vào chiếc khăn, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô: một đứa trẻ, khoảng năm tuổi, đang khóc thét, bị kéo đi trong bóng đêm. Hình ảnh đó nhanh chóng biến mất, nhưng cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng vẫn còn.
An quay vào nhà, quyết định rằng cô không thể tiếp tục phớt lờ những dấu hiệu này. Cô lấy sổ ghi chép, viết nguệch ngoạc: “Nghi vấn: Cây Vả Hồn đang liên kết với những linh hồn chưa được siêu thoát của trẻ em? Hiện tượng: Ác mộng, vết hằn vật lý, khăn tay và hoa đại (đồ cúng). Có sự tương tác giữa vật phẩm cúng bái và linh hồn.”
Sáng hôm sau, An quyết định đi tìm Bà Lụa. Dù bà ta có đáng sợ đến đâu, bà ta rõ ràng là người duy nhất nắm giữ thông tin sâu sắc về bí mật của làng. An cần biết về tục lệ cúng vả và câu chuyện về Quỷ Vả. Cô biết rằng việc đến gặp bà ta sẽ là một hành động nguy hiểm, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác nếu muốn giải quyết bí ẩn này.