con ma cây vả

Chương 3: Người Gác Cổng Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù ở Lão Cổ đặc quánh hơn bao giờ hết, chỉ còn cách mặt đất vài tấc, khiến mọi bước đi của An đều như đang lội trong một dòng sông mây lạnh. An đeo chiếc máy ảnh và nắm chặt tập bản thảo, đi về phía rìa làng, nơi có căn nhà cũ kỹ của Bà Lụa.

Căn nhà của Bà Lụa không có hàng rào, mái nhà lợp ngói âm dương đã rêu mốc. Bà lão đang ngồi yên vị trên hiên nhà, giống hệt tư thế An thấy hôm qua: lưng quay vào nhà, mặt hướng thẳng ra phía rừng và nghĩa địa. Không một âm thanh, không một cử động. Bà ta trông giống như một phần của cảnh vật mục nát xung quanh.

An hít một hơi sâu và bước lên hiên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh và lịch sự.

"Chào Bà Lụa ạ. Cháu là An, sinh viên đến từ thành phố. Cháu muốn hỏi Bà một vài điều về Cây Vả Hồn."

Bà Lụa vẫn bất động. Phải mất một lúc lâu, bà ta mới cất tiếng, giọng nói khô khốc, như thể những mảnh gỗ mục đang cọ xát vào nhau.

"Ta đã cảnh báo rồi. Cô gái. Quay về đi."

"Cháu không thể, thưa Bà," An kiên định. Cô đưa chiếc khăn tay màu trắng ra. "Cháu tìm thấy cái này gần nghĩa địa. Cháu biết Bà hiểu rõ những gì đang xảy ra. Cháu đã thấy những điều kỳ lạ. Ác mộng của cháu... đã để lại vết hằn trên da thịt cháu."

Lúc này, Bà Lụa mới chậm rãi quay đầu lại.

An rùng mình. Đôi mắt Bà Lụa không phải đôi mắt của một người già bình thường. Chúng sâu thẳm, tĩnh lặng và chứa đựng một sự mệt mỏi hàng thế kỷ. Trên trán bà ta, có một vết sẹo hình chiếc lá đã mờ, gần như hòa vào nếp nhăn.

Bà Lụa nhìn chiếc khăn tay trong tay An, rồi thở dài một tiếng nặng nề.

"Đó là của Linh, đứa trẻ bị mất tích cuối cùng. Nó bị kéo đi cách đây năm mươi năm. Cái khăn này... nó là lời nhắc nhở." Bà ta đưa ngón tay gầy gò chỉ vào vết hằn đỏ trên mắt cá chân An. "Đó là dấu vết của rễ cây trong mơ. Nó đang kéo cô."

"Rễ cây trong mơ?"

"Đúng vậy. Quỷ Vả bị phong ấn trong cái cây mục nát đó. Nó không thể cử động, không thể nói, không thể hiện hình. Nhưng nó có thể kéo ý chí và linh hồn của người sống. Nó dùng những chiếc rễ của mình để bò vào giấc mơ, siết chặt lấy linh hồn cô. Nó muốn linh hồn cô."

An cảm thấy lạnh toát. Điều này vượt xa những câu chuyện ma quỷ thông thường.

"Tại sao nó lại bị phong ấn? Quỷ Vả là gì?" An hỏi.

Bà Lụa trầm ngâm nhìn về phía nghĩa địa, nơi Cây Vả Hồn đang chìm trong sương mù xanh xám.

"Năm trăm năm trước, làng Lão Cổ này giàu có nhờ một mỏ bạc nhỏ. Bảy gia tộc quyền lực đã nảy sinh lòng tham. Họ tin rằng dưới gốc cây vả có một kho báu bị phong ấn bởi một vị Thần Đất. Họ đã bí mật thực hiện một nghi lễ hiến tế để phá vỡ phong ấn."

"Họ không hiến tế gia súc. Họ hiến tế bảy đứa trẻ vô tội, mỗi đứa đại diện cho một gia tộc," Bà Lụa nói tiếp, giọng bà ta run lên vì đau đớn.

"Khi phong ấn bị phá vỡ, không phải kho báu xuất hiện, mà là một thực thể: Quỷ Vả, một linh hồn hỗn loạn được sinh ra từ lòng tham và sự tàn ác. Nó không phải ác quỷ đến từ Địa ngục, mà là một sản phẩm của lỗi lầm con người, một linh hồn hỗn loạn bị bỏ đói."

Bảy gia tộc cuối cùng đã phải hợp sức lại để phong ấn Quỷ Vả vào chính Cây Vả Hồn. Bà Lụa chính là hậu duệ cuối cùng của những người đã thực hiện phong ấn đó. Bà ta đã được trao một nhiệm vụ duy nhất: canh giữ Cây Vả Hồn.

"Cô An. Cô là người ngoại lai, năng lượng của cô trong sạch. Đó là lý do Quỷ Vả thèm khát cô," Bà Lụa cảnh báo. "Mục đích của nó không phải là giết người, mà là giải thoát khỏi thân cây. Nó cần một vật dẫn mới, một linh hồn vô tội để làm vỏ bọc cho nó thoát ra. Cô đang tự dâng mình cho nó."

Bà Lụa đứng dậy, lần đầu tiên nhìn thẳng vào An. Bà ta nói bằng một giọng khẩn thiết, nhưng không lay chuyển:

"Mười năm trước, phong ấn đã suy yếu. Nó đã kéo được Linh đi, nhưng không thể hoàn toàn thoát ra. Giờ đây, những hoạt động nghiên cứu của cô, sự tò mò của cô, đang làm rạn nứt phong ấn. Cô phải đi. Ngay bây giờ!"

An nhìn thấy sự tuyệt vọng và sợ hãi thực sự trong mắt Bà Lụa. Nhưng cô không thể đi. Cô đã thấy chiếc khăn tay của Linh, cô đã nghe tiếng khóc trong mơ. Cô biết Quỷ Vả đã bắt đầu hành động.

"Cháu xin lỗi, Bà Lụa," An nói, giọng cô kiên quyết. "Cháu sẽ không đi. Cháu cần tìm cách củng cố lại phong ấn. Hoặc là cháu sẽ bị mắc kẹt, hoặc cả làng này sẽ phải trả giá cho lỗi lầm của tổ tiên họ."

An quay lưng, đi thẳng về phía nghĩa địa. Bà Lụa đứng nhìn theo bóng cô, rồi cất tiếng nói khẽ, không phải với An, mà với không khí lạnh lẽo.

"Tội nghiệp đứa trẻ. Nó nghĩ nó có thể chiến đấu với một thứ được sinh ra từ tham lam và lời nguyền. Nó không biết rằng, để phong ấn lại Quỷ Vả, cần một sự hy sinh vẹn toàn, một linh hồn hoàn toàn tự nguyện thế chỗ."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×