cơn mưa cuối mùa

Chương 1: Bước Đi Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sơn đứng trước cửa quán cà phê nhỏ của mình, tay cầm một tách cà phê đen nóng, nhìn ra biển. Sóng vỗ vào bờ tạo thành những tiếng động đều đều, không quá ồn ào nhưng đủ để tạo cảm giác thanh thản, dễ chịu. Quán của anh nằm khiêm tốn ở góc phố ven biển, một không gian ấm cúng với những bức tranh vẽ phong cảnh biển, những chiếc ghế gỗ đơn giản, và ánh đèn vàng ấm áp. Cảm giác yên bình của nơi này đã giúp anh quên đi phần nào nỗi đau trong quá khứ.

Sơn không nhớ rõ mình đã đến đây bao lâu, nhưng có lẽ đó là thời gian anh cần để tìm lại chính mình. Mọi thứ ở đây quá khác so với cuộc sống vội vã ở thành phố. Không có những tòa nhà cao tầng, không có những cuộc họp căng thẳng, không có những tiếng ồn ào suốt đêm. Chỉ có biển, có sóng, và có những người dân hiền lành sống cuộc sống giản dị. Anh không cần gì thêm nữa. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng anh có thể bắt đầu lại từ bây giờ.

Một buổi sáng, khi quán vừa mở cửa, một cô gái bước vào, nhìn xung quanh rồi ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ. Cô có đôi mắt sáng và mái tóc dài bồng bềnh, khoác trên người chiếc áo khoác đơn giản nhưng thanh thoát. Sơn không thể không chú ý đến cô, không phải vì vẻ đẹp thuần khiết của cô mà là vì ánh mắt cô nhìn xa xăm, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong không gian yên tĩnh này.

“Chào cô, tôi có thể giúp gì được không?” Sơn lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng.

Cô gái ngước lên nhìn anh, ánh mắt dừng lại một chút rồi mỉm cười nhẹ nhàng. “Một tách cà phê đen, cảm ơn anh.”

Sơn gật đầu, rồi rót cà phê cho cô. Khi đặt tách cà phê xuống, anh không khỏi tò mò hỏi: “Cô mới đến đây phải không?”

Cô gái gật đầu. “Vâng, tôi vừa mới chuyển đến. Tôi tên Minh, còn anh?”

“Sơn. Chào mừng cô đến với nơi này,” anh cười, ánh mắt lướt qua những đường nét của cô, rồi dừng lại ở bàn tay cô, nơi có một vết sẹo nhỏ lạ kỳ.

Minh nhận thấy sự chú ý của anh và mỉm cười khẽ, nhưng không nói gì thêm. “Tôi thích sự yên tĩnh nơi này,” Minh tiếp tục, không nhìn anh mà nhìn ra biển. “Cảm giác như có thể tìm thấy được chính mình.”

Sơn ngồi xuống đối diện cô, cảm nhận được sự thấu hiểu trong lời nói của Minh. Anh cũng đã từng cảm thấy như vậy, nhưng sau tất cả những năm tháng đó, anh mới nhận ra rằng đôi khi tìm lại chính mình không phải là việc dễ dàng.

“Chúng ta đều có những lúc như vậy, phải không?” Sơn cười nhẹ, “Tìm thấy mình, hoặc ít nhất là làm lại từ đầu.”

Minh nhìn Sơn một cách chăm chú, rồi khẽ gật đầu. “Đúng vậy. Ai cũng có những điều cần phải tìm lại. Có thể là quá khứ, có thể là những giấc mơ đã bị lãng quên.”

Cả hai im lặng, nhưng trong không khí ấy, có sự đồng điệu lạ kỳ. Sơn cảm nhận được sự thấu hiểu, và Minh cũng vậy. Họ không cần phải nói nhiều, nhưng dường như cả hai đã nhìn thấy được một phần của nhau.

Minh uống một ngụm cà phê, rồi quay lại nhìn Sơn. “Cảm ơn anh vì một tách cà phê ngon.”

Sơn chỉ mỉm cười, rồi đứng dậy. “Cảm ơn cô vì đã ghé qua quán của tôi. Hy vọng cô sẽ tìm được những gì mình cần ở đây.”

Minh đứng lên, nhìn ra biển một lần nữa. “Tôi nghĩ mình đã tìm thấy một phần rồi.”

Cô gái ấy rời quán, nhưng Sơn không thể quên ánh mắt của cô. Ánh mắt đầy sự tìm kiếm, đầy nỗi niềm mà anh cũng từng trải qua. Liệu Minh có tìm được chính mình như cô ấy đã nói? Và liệu anh có thể giúp cô trên hành trình ấy?


Chương 1 kết thúc tại đây, nhưng câu chuyện của Sơn và Minh chỉ mới bắt đầu. Họ sẽ đồng hành cùng nhau trên hành trình khám phá những góc khuất trong lòng, những bí mật chưa được mở ra, và tình yêu sẽ đến như một sự thử thách đầy cảm xúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×