cơn mưa cuối mùa

Chương 2: Những Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, quán cà phê nhỏ của Sơn vẫn mở cửa như mọi khi. Mặc dù việc kinh doanh không phải là điều dễ dàng, nhưng Sơn cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy những người khách quen đến quán mỗi sáng. Cảm giác làm chủ một nơi nào đó, dù nhỏ bé, vẫn mang đến cho anh một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Cô gái Minh vẫn thường xuyên đến quán, mỗi lần đều chọn một góc nhỏ gần cửa sổ, nơi cô có thể nhìn ra biển. Sơn bắt đầu chú ý hơn đến cô. Không phải vì cô quá nổi bật, mà vì cô luôn ngồi im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó ở nơi xa xôi. Thỉnh thoảng, cô cũng mỉm cười với anh, nhưng không bao giờ chủ động bắt chuyện. Sơn không thể phủ nhận rằng, một phần trong anh cảm thấy có gì đó thú vị và lạ lùng ở Minh.

Một ngày, khi cửa quán vắng khách, Sơn quyết định đến bàn của Minh để hỏi thăm. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ đơn giản là muốn nói một câu gì đó. Anh rót tách cà phê cho mình rồi ngồi xuống đối diện cô.

“Cô uống cà phê lâu chưa?” Sơn hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Minh ngẩng lên, nhìn Sơn với ánh mắt thăm dò. “Chắc cũng vài tuần rồi. Tôi thích không gian ở đây, yên tĩnh và đơn giản.”

Sơn gật đầu, cảm nhận được sự đồng điệu trong lời nói của cô. Quán cà phê này quả thật là một nơi lý tưởng để tìm kiếm sự bình yên, nhưng anh vẫn cảm thấy có điều gì đó còn thiếu, như thể còn một câu chuyện chưa được kể giữa họ.

“Có vẻ như cô đến đây mỗi sáng. Không phải là việc tình cờ đúng không?” Sơn tiếp tục, mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt Minh.

Minh mỉm cười, ánh mắt cô hơi lạ lùng, nhưng vẫn có chút gì đó dịu dàng. “Tôi đang tìm kiếm một nơi để có thể suy nghĩ. Có lẽ tôi đang tìm một điều gì đó trong chính mình.”

Sơn nghe vậy, cảm thấy một sự tò mò không thể giải thích. Anh cũng từng có những khoảnh khắc như vậy – những lúc cảm thấy lạc lối, những khi không biết phải tìm kiếm điều gì trong cuộc sống, và chỉ cần một nơi yên tĩnh để ngồi và suy nghĩ.

“Tôi cũng hiểu cảm giác đó,” Sơn nói, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bàn gỗ cũ. “Có lẽ ai trong chúng ta đều có những lúc cảm thấy lạc lối, và chỉ cần tìm một nơi để dừng lại, để nhìn lại mình.”

Minh nhìn anh một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Đúng vậy. Cuộc sống ở thành phố, công việc và những mối quan hệ… mọi thứ đều quá vội vã. Nhưng khi về đây, tôi cảm thấy như mình có thể thở được.”

Sơn nhìn Minh, trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ. Cô gái này, tuy trông có vẻ mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt. Anh không thể không tò mò về những gì cô đang trải qua. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng, và Minh cũng vậy.

“Cô đã đến đây lâu chưa?” Sơn hỏi, giọng anh có chút băn khoăn.

Minh lặng im một lúc rồi trả lời, giọng cô nhẹ nhàng: “Chắc cũng đã vài tháng rồi. Tôi tìm đến đây để thay đổi, để quên đi mọi thứ cũ kỹ và tìm kiếm một khởi đầu mới.”

Sơn không nói gì thêm. Anh hiểu rằng, đôi khi, việc tìm kiếm một khởi đầu mới không phải là dễ dàng. Nó là một hành trình dài, đầy thử thách, và đôi khi còn đầy nước mắt.

Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cơn sóng vỗ về bờ, như muốn xua tan mọi suy nghĩ trong đầu. Sơn quan sát cô, không muốn làm phiền, nhưng cũng không thể không cảm nhận được sự đồng điệu trong trái tim mình.

"Chúng ta đều đang tìm kiếm điều gì đó," Sơn nói, đôi mắt anh nhìn vào Minh. "Có thể, nơi này sẽ giúp cô tìm được những gì cô đang tìm kiếm."

Minh quay lại nhìn Sơn, ánh mắt cô dịu dàng hơn. “Cảm ơn anh. Tôi nghĩ, tôi đã tìm thấy một phần rồi.”

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ im lặng, để không gian yên bình của quán cà phê bao trùm lấy họ. Sơn cảm nhận rằng, có thể đây chính là bước khởi đầu của một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình mà không chỉ anh mà cả Minh đều đang tìm kiếm những điều chưa rõ ràng trong cuộc sống.


Chương 2 kết thúc tại đây, khi Sơn và Minh bắt đầu có những cuộc trò chuyện sâu sắc, nhưng cả hai đều cảm nhận được rằng, có thể, đây chính là lúc cuộc đời của họ bắt đầu thay đổi. Những giây phút yên bình trong quán cà phê không chỉ là nơi trú ẩn, mà còn là nơi khơi gợi những cảm xúc và mối liên kết mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×