cơn mưa cuối mùa

Chương 5: Những Cảm Xúc Chưa Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu đang dần qua, và những cơn mưa đầu mùa đã bắt đầu xuất hiện. Quán cà phê của Sơn vẫn tiếp tục hoạt động, mỗi ngày vẫn đón nhận những khách quen và cả những người lạ mới tìm đến. Cảm giác yên tĩnh của nơi này dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của nhiều người, đặc biệt là Minh. Sau những lần trò chuyện với Sơn, cô cảm thấy như đã tìm thấy một phần nào đó trong trái tim mình, những cảm xúc lạ lẫm mà trước đây cô chưa từng nhận ra.

Mặc dù vẫn còn những khoảng lặng trong tâm hồn, Minh dần dần tìm được sự bình yên mà cô đã tìm kiếm từ lâu. Cô không còn lo lắng về những gì đã qua, không còn bị quá khứ giằng xé. Thay vào đó, cô bắt đầu tập trung vào những điều hiện tại, những cảm giác nhẹ nhàng và sự đồng điệu với Sơn.

Một buổi chiều, khi quán cà phê vắng khách, Minh ngồi ở góc bàn quen thuộc, lặng lẽ nhìn ra biển. Sơn đang dọn dẹp, anh lặng lẽ quan sát Minh từ xa. Những ngày này, anh đã nhận ra Minh có một sự thay đổi lớn. Cô không còn lặng im, không còn che giấu những cảm xúc trong lòng. Dù vậy, anh biết rằng cô vẫn còn những nỗi lo lắng, những điều chưa nói hết. Anh cảm thấy như thể mình và Minh đang đứng trên một ngưỡng cửa, nơi cả hai đều cần phải bước qua để đến với nhau.

“Cô vẫn thích ngồi ở đây à?” Sơn lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng.

Minh quay lại, nở một nụ cười, đôi mắt cô sáng lên trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều. "Ừ, đây là nơi tôi cảm thấy bình yên nhất. Tôi có thể ngồi đây và nghĩ về mọi thứ, về những gì tôi đã bỏ lại, và cả những điều tôi đang tìm kiếm."

Sơn ngồi xuống đối diện Minh, nhìn cô một lúc, rồi nói: "Đôi khi, chỉ cần một chút yên tĩnh là đủ để chúng ta hiểu được mình muốn gì. Nhưng, cô có cảm thấy mình đã tìm được những gì mình tìm kiếm chưa?"

Minh ngừng lại một lúc, ánh mắt cô hướng ra xa. Cô không vội trả lời, chỉ im lặng, như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong những con sóng ngoài kia. Sơn cũng không thúc giục cô, anh hiểu rằng mỗi người đều có một cách để tìm ra con đường của mình.

“Có thể,” Minh khẽ thì thầm, “Có thể tôi đã tìm thấy một phần nào đó của mình. Nhưng… tôi nghĩ mình vẫn chưa thật sự hiểu rõ về những gì mình muốn.”

Sơn im lặng, lắng nghe Minh. Anh biết, điều mà cô đang tìm kiếm không phải là câu trả lời ngay lập tức, mà là một sự tự do để đối diện với chính mình, một sự thấu hiểu từ bên trong.

“Có một điều tôi nhận ra,” Sơn nói, ánh mắt anh nhìn vào mắt Minh, "là chúng ta không thể cứ mãi tìm kiếm ngoài kia. Đôi khi, những gì chúng ta cần nằm ngay trong bản thân mình, chỉ cần chúng ta biết cách lắng nghe."

Minh nhìn Sơn, trong mắt cô lấp lánh một chút gì đó ngập ngừng. “Lắng nghe… Tôi không biết phải lắng nghe những gì nữa, Sơn. Có phải tôi đã quá mệt mỏi với việc tìm kiếm?"

Sơn mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đáp: "Đôi khi, việc tìm kiếm không phải là việc làm gì đó lớn lao. Nó chỉ đơn giản là biết dừng lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh, và cho phép mình được là chính mình."

Minh ngẩn người một lúc, rồi cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói của Sơn. Có lẽ cô đã quá chăm chú vào việc phải thay đổi, vào việc phải tìm kiếm một lý do để sống tốt hơn. Nhưng hôm nay, trong giây phút này, cô bắt đầu hiểu rằng đôi khi, mọi thứ chỉ cần chậm lại, để cô có thể nhận ra những điều quý giá đã có.

“Cảm ơn anh, Sơn,” Minh nói, giọng cô nhẹ nhàng, "Có lẽ tôi đã quá khắt khe với bản thân mình."

Sơn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh biết, những lời nói không thể thay đổi tất cả ngay lập tức, nhưng ít nhất chúng cũng đã giúp Minh nhìn nhận lại những gì cô đang trải qua.


Một tuần sau, Minh quyết định thực hiện một chuyến đi ngắn đến một vùng quê gần đó. Cô muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống, muốn trải nghiệm một vài điều mới mẻ. Sơn đã không ngạc nhiên khi Minh nói về chuyến đi này. Anh biết, Minh cần phải đi, để tự do và khám phá thêm về bản thân.

Trước khi Minh rời đi, Sơn nhìn cô, ánh mắt anh như muốn nói một điều gì đó, nhưng không thể. Minh mỉm cười, cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt của anh.

“Cảm ơn anh vì đã ở đây, Sơn. Tôi nghĩ mình sẽ không tìm được câu trả lời ngay lập tức, nhưng ít nhất, tôi đã biết cách làm thế nào để đối diện với những lo lắng của mình.”

Sơn gật đầu, mắt anh dịu dàng nhìn cô. “Hãy đi, tìm những điều mình cần tìm, và nếu cô muốn chia sẻ bất cứ điều gì, tôi luôn ở đây.”

Minh cảm ơn Sơn bằng một nụ cười rồi rời quán, để lại một không gian im lặng trong quán cà phê, nơi chỉ còn lại những cơn gió nhẹ và tiếng sóng vỗ về bờ. Sơn cảm thấy một phần của mình cũng đã được xoa dịu. Anh không biết Minh sẽ đi đâu, nhưng anh tin rằng, đôi khi, những bước đi riêng biệt lại mang đến những khám phá quý giá.


Chương 5 kết thúc tại đây, khi Minh bắt đầu hành trình mới của mình, và Sơn cũng đã thấu hiểu rằng những cuộc gặp gỡ, dù chỉ là những bước đi nhỏ, lại có thể thay đổi một người. Cả hai, dù trên con đường khác nhau, nhưng dường như lại tìm thấy một sự kết nối nào đó, một phần của nhau mà không phải ai cũng dễ dàng nhận ra. Liệu Minh sẽ tìm thấy được câu trả lời cho chính mình? Câu chuyện giữa họ còn nhiều thử thách và khám phá phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×