Một tuần đã trôi qua kể từ buổi trò chuyện dài giữa Sơn và Minh. Những gì họ chia sẻ đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cả hai. Sơn, mặc dù không phải là người dễ mở lòng, nhưng anh cảm nhận được sự đồng cảm trong lời nói của Minh. Cô gái ấy không chỉ là một người tìm kiếm sự bình yên như anh, mà dường như cô còn có một phần nào đó rất giống anh – một phần đang tìm kiếm chính mình trong sự yên tĩnh của cuộc sống này.
Minh đã thay đổi chút ít từ lần gặp gỡ hôm đó. Cô không còn chỉ ngồi lặng lẽ trong quán, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xa xăm. Cô bắt đầu tham gia vào các cuộc trò chuyện ngắn với những khách quen của quán, nở nụ cười nhiều hơn, dường như tìm lại được chút gì đó trong những tháng ngày sống vội vã.
Sáng hôm nay, Sơn chuẩn bị dọn dẹp quán, thì Minh bước vào như mọi khi. Nhưng lần này, cô không ngồi ở góc bàn quen thuộc mà chọn một bàn ngay gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào. Sơn nhận thấy điều này và quyết định lại gần cô.
“Chào cô, hôm nay có gì khác không?” Sơn hỏi khi đứng gần bàn của Minh.
Minh ngẩng đầu nhìn anh, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. “Chỉ là hôm nay tôi cảm thấy muốn thay đổi một chút thôi. Chắc là để không gian này có thể giúp tôi suy nghĩ rõ hơn về những điều sắp tới.”
Sơn gật đầu, đặt tách cà phê đen lên bàn của Minh. “Thật sự, đôi khi thay đổi một chút cũng có thể mang đến cho ta những góc nhìn khác, không phải chỉ về nơi mình đang sống mà còn về chính bản thân mình.”
Minh nhìn Sơn, ánh mắt cô có vẻ sâu lắng, như thể đang suy ngẫm về những lời anh nói. “Anh nói đúng. Tôi đã từng nghĩ rằng mình không cần phải thay đổi gì cả, nhưng đôi khi… chính sự thay đổi lại giúp mình nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn.”
Sơn ngồi xuống đối diện cô, mắt anh nhìn vào những cơn sóng vỗ về bờ ngoài biển. “Đúng vậy. Có thể, thay đổi là cần thiết để chúng ta tiến về phía trước. Nhưng không phải lúc nào thay đổi cũng dễ dàng.”
Minh nhấp một ngụm cà phê, rồi khẽ thở dài. “Tôi luôn nghĩ rằng, một khi mình tìm ra con đường mình muốn đi, thì sẽ dễ dàng bước tiếp. Nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy. Có những điều trong quá khứ vẫn cứ đeo bám, những vết thương không dễ lành…”
Sơn im lặng, cảm nhận được sự khó khăn trong lời nói của Minh. Anh cũng từng có những vết thương không thể dễ dàng chữa lành, nhưng anh đã học được cách chấp nhận và tiến về phía trước. Anh biết, đôi khi quá khứ không phải là thứ chúng ta có thể dễ dàng bỏ lại, nhưng chính nó sẽ giúp chúng ta mạnh mẽ hơn nếu biết cách đối diện.
“Có lẽ tôi hiểu phần nào cảm giác của cô,” Sơn nhẹ nhàng nói. “Vết thương nào rồi cũng sẽ lành, nhưng không phải lúc nào cũng nhanh chóng. Quan trọng là chúng ta phải kiên trì và tin tưởng vào chính mình.”
Minh nhìn Sơn, đôi mắt cô không còn vẻ buồn bã như trước. Cô cảm nhận được sự ấm áp và sự chân thành trong lời nói của anh. Những câu chuyện tưởng chừng như chỉ là những lời nói an ủi, nhưng lại có thể mang lại sự thay đổi trong tâm hồn một người.
“Tôi không biết mình đã tìm thấy gì từ cuộc trò chuyện này, nhưng tôi cảm thấy như mình có thể bắt đầu lại,” Minh nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Cảm ơn anh, Sơn. Những lời anh nói làm tôi nhận ra rằng, có thể không phải mọi thứ đều phải quá rõ ràng ngay từ đầu. Cũng như cuộc sống này, phải có những bước đi đầu tiên mới đến được đích.”
Sơn mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự vui vẻ khi thấy Minh bắt đầu mở lòng hơn. Anh không nói gì thêm, chỉ đứng dậy và đi vào trong để chuẩn bị đồ đạc. Khi quay lại, anh thấy Minh đã ngồi yên lặng, đôi mắt cô đã không còn nhìn xa xăm nữa mà thay vào đó là một sự bình yên, một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau một vài tuần, Minh bắt đầu thay đổi. Cô không còn chỉ là người khách quen của quán cà phê, mà còn trở thành một phần trong không gian này. Cô giúp Sơn những công việc nhỏ nhặt như sắp xếp lại bàn ghế, lau chùi quán, đôi khi còn kể những câu chuyện về cuộc sống của mình trước đây. Họ không nói nhiều về quá khứ, nhưng dần dần, cả hai đã hiểu nhau hơn qua những cuộc trò chuyện nhỏ.
Một ngày, khi buổi chiều sắp tàn và quán đã vãn khách, Sơn quyết định rủ Minh đi dạo dọc theo bờ biển. Anh nghĩ rằng, có lẽ những bước đi bên nhau trên bờ biển sẽ giúp Minh cảm nhận được sự nhẹ nhàng của cuộc sống, và có thể, cô sẽ tìm ra con đường của chính mình.
Khi họ đi ngang qua những chiếc thuyền nhỏ neo đậu, Minh quay sang Sơn, ánh mắt cô có vẻ sâu lắng. “Sơn, anh có nghĩ rằng những cuộc gặp gỡ trong đời đều có lý do của nó không?”
Sơn nhìn cô, rồi khẽ gật đầu. “Mình không biết chắc, nhưng đôi khi cuộc gặp gỡ ấy mang đến những thay đổi mà chúng ta không thể lường trước. Có lẽ, chúng ta đã gặp nhau vì một lý do nào đó. Mỗi người đều có một câu chuyện và mỗi cuộc gặp gỡ đều là một phần của hành trình.”
Minh cười nhẹ, rồi tiếp tục bước đi, để mặc những cơn gió biển thổi qua mái tóc dài. “Có thể, tôi đã tìm thấy một phần của mình rồi.”
Chương 4 kết thúc tại đây. Minh bắt đầu tìm thấy một phần của bản thân và những bước đi đầu tiên trên con đường thay đổi. Sơn đã giúp cô hiểu rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, thì chỉ cần sự kiên trì và lòng tin vào chính mình, mọi chuyện đều có thể thay đổi. Nhưng liệu Minh có thể tiếp tục vượt qua những khó khăn trong cuộc sống? Câu chuyện giữa họ vẫn chưa kết thúc, và sẽ còn rất nhiều điều bất ngờ phía trước.