cơn mưa cuối mùa

Chương 7: Những Lựa Chọn Từ Lòng Dũng Cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông đã đến với cái lạnh cắt da cắt thịt, nhưng trong quán cà phê nhỏ của Sơn, không khí vẫn ấm áp. Những ngày này, quán dần trở nên vắng vẻ hơn, có lẽ vì trời lạnh và mọi người đều muốn ở nhà, nhưng mỗi sáng, Minh vẫn đến, ngồi ở bàn quen thuộc gần cửa sổ, nơi cô có thể nhìn ra biển, tận hưởng không gian tĩnh lặng mà chỉ có cô mới có thể cảm nhận được.

Sơn vẫn duy trì thói quen mở quán vào sáng sớm, chuẩn bị tách cà phê cho mình trước khi bắt đầu ngày làm việc. Anh không còn cảm thấy cô đơn như trước, vì mỗi sáng, Minh lại ghé qua quán, và đôi khi họ ngồi cùng nhau, trò chuyện về những điều giản dị trong cuộc sống. Họ không phải là bạn thân, cũng không phải là người yêu, nhưng những cuộc trò chuyện của họ luôn đầy sự đồng cảm, là một phần quan trọng trong sự bình yên mà Sơn đã tìm được ở nơi này.

Hôm nay, khi Sơn đến quán sớm hơn thường lệ, anh thấy Minh đang ngồi im lặng, đôi mắt cô hướng ra ngoài biển, dường như đang suy nghĩ điều gì đó sâu sắc. Sơn không làm phiền cô, chỉ lặng lẽ dọn dẹp một chút xung quanh rồi rót tách cà phê đen cho mình.

Minh quay lại khi Sơn đặt tách cà phê xuống bàn. “Chào anh,” cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cô vẫn có vẻ suy tư.

“Chào cô,” Sơn đáp lại, ngồi xuống đối diện cô. “Hôm nay, có vẻ như cô có điều gì muốn nói?”

Minh ngập ngừng một chút rồi nhẹ nhàng đặt tách cà phê của mình xuống. “Tôi đã gặp lại anh ấy,” cô nói, giọng thấp, nhưng có một sự quyết tâm trong đó.

Sơn nhìn cô, không vội vàng hỏi thêm, anh biết Minh cần thời gian để chia sẻ những gì cô muốn. Thay vào đó, anh chỉ im lặng, tạo không gian cho cô mở lòng.

Minh thở dài, rồi tiếp tục: “Cuộc gặp ấy không phải là vì tôi muốn nối lại gì cả. Tôi chỉ cần nói rõ một lần nữa, để tôi có thể bước tiếp. Nói với anh ấy rằng tôi đã tìm thấy sự bình yên trong chính mình, và chúng tôi không thể quay lại như trước.”

Sơn nhìn Minh, nhận thấy một điều gì đó trong ánh mắt cô, như thể cô vừa tháo bỏ một gánh nặng mà bấy lâu nay cô không dám đối diện. Anh mỉm cười, sự đồng cảm dâng lên trong lòng. “Cô đã làm đúng. Đôi khi, chỉ khi chúng ta buông bỏ, chúng ta mới có thể mở lòng đón nhận những điều tốt đẹp hơn.”

Minh nhìn Sơn, ánh mắt cô đầy sự cảm kích. “Cảm ơn anh. Mặc dù tôi không chắc mình sẽ cảm thấy gì sau cuộc gặp đó, nhưng ít nhất tôi đã không còn sợ hãi nữa.”

Sơn gật đầu, đôi mắt anh có một chút gì đó sâu lắng, như thể anh hiểu rõ những gì Minh đang trải qua. Anh không cần phải nói nhiều, chỉ cần có mặt, chia sẻ những lời động viên chân thành là đủ.

Minh lặng lẽ uống một ngụm cà phê, rồi tiếp tục: “Tôi không biết tại sao, nhưng sau cuộc gặp ấy, tôi cảm thấy như mình đã làm xong một phần quan trọng trong cuộc đời mình. Tôi có thể bắt đầu lại, không còn lo sợ về quá khứ nữa.”

Sơn cảm thấy nhẹ lòng. Anh biết, mỗi người đều có những cuộc chiến riêng, những nỗi đau riêng mà đôi khi phải mất rất lâu mới có thể đối diện và vượt qua. Minh không còn là người lặng lẽ ngồi một mình, chìm trong suy tư. Cô đã tìm thấy cho mình một con đường mới, dù không dễ dàng nhưng cũng không thể cứ mãi dừng lại.

“Cô đã thay đổi,” Sơn nói, ánh mắt anh đầy sự thán phục. “Tôi không thấy sự e ngại trong cô nữa, mà là một sự mạnh mẽ. Điều đó thật tuyệt vời.”

Minh mỉm cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt cô vẫn có chút gì đó mơ hồ, như thể cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi những suy nghĩ về quá khứ. “Tôi nghĩ mình sẽ cần thêm thời gian để chữa lành hoàn toàn. Nhưng tôi không còn sợ phải bước tiếp.”

Sơn ngồi im lặng một lúc, cảm nhận được sự thay đổi trong Minh. Anh biết rằng, dù cô đã vượt qua được một phần lớn trong hành trình tìm lại chính mình, nhưng còn một phần nữa mà cô cần phải đối diện. Đó là học cách tin tưởng lại vào tình yêu, vào những mối quan hệ mà cô luôn sợ hãi.

“Cô sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình,” Sơn nói, giọng anh nhẹ nhàng, như một lời động viên.

Minh ngẩng lên nhìn Sơn, có vẻ như cô không ngờ anh lại nói như vậy. Cô lặng lẽ nhìn vào mắt anh, rồi mỉm cười. “Cảm ơn anh, Sơn. Dù sao thì, tôi đã tìm thấy sự bình yên trong chính mình trước khi tìm kiếm tình yêu. Có lẽ, khi đủ bình yên, mọi thứ sẽ tự nhiên đến.”

Sơn nhìn Minh, đôi mắt anh tràn đầy sự chân thành. “Tôi tin cô sẽ tìm được tất cả những gì mình xứng đáng có. Và nếu cô cần, tôi sẽ luôn ở đây.”

Minh cảm thấy trái tim mình ấm lên. Cô không cần phải tìm kiếm những câu trả lời hay mục đích lớn lao nữa. Cô chỉ cần tiếp tục hành trình của mình, để rồi một ngày nào đó, khi cô đủ bình yên, mọi thứ sẽ tự tìm đến.


Chương 7 kết thúc tại đây, với sự thay đổi rõ rệt trong Minh và một sự khởi đầu mới cho cô. Dù cô đã đi qua một phần của quá khứ, nhưng hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Liệu Minh có thể thật sự mở lòng và đón nhận tình yêu đích thực? Và Sơn, liệu anh có đủ dũng cảm để đối diện với tình cảm của mình với Minh, hay sẽ mãi là người bạn đồng hành lặng lẽ bên cô? Câu chuyện của họ vẫn còn nhiều điều cần khám phá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×