Mùa đông năm ấy, biển vẫn vỗ về bờ cát, mang theo những cơn sóng nhẹ nhàng nhưng đầy lắng đọng. Quán cà phê của Sơn vẫn nằm khiêm tốn bên bờ biển, vẫn là nơi Minh tìm đến mỗi buổi sáng để cảm nhận sự yên bình trong lòng. Sau những cuộc trò chuyện, sau những thay đổi mà cô bắt đầu nhận ra trong mình, Minh đã bước vào một giai đoạn mới trong cuộc đời. Cô không còn lo sợ về quá khứ nữa, mà bắt đầu mở lòng hơn, cho phép bản thân được sống trọn vẹn hơn với từng khoảnh khắc.
Tuy nhiên, giữa những thay đổi ấy, Minh vẫn cảm thấy có một điều gì đó chưa thể dứt ra khỏi lòng mình. Dù đã dám đối diện với quá khứ, dù đã tìm lại sự bình yên trong chính mình, nhưng những cảm xúc về Sơn vẫn chưa rõ ràng. Cô cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt giữa họ, nhưng không thể lý giải rõ ràng về nó. Sơn là người duy nhất mà cô có thể trò chuyện mà không cảm thấy lo sợ, là người luôn lắng nghe mà không phán xét. Nhưng liệu đó có phải là tình yêu?
Ngày hôm nay, khi Minh bước vào quán, cô nhận thấy Sơn đang đứng đằng sau quầy pha chế cà phê. Anh làm việc một cách điềm tĩnh, đôi tay khéo léo pha từng tách cà phê thơm ngon, nhưng trong ánh mắt anh, có một điều gì đó lạ lùng. Minh đã quen với sự nhẹ nhàng và kiên nhẫn của Sơn, nhưng lần này, cô thấy anh có chút gì đó bất an. Điều này khiến Minh cảm thấy một nỗi lo lắng không rõ ràng, như thể có điều gì đó sắp thay đổi.
Khi Sơn quay lại nhìn Minh, anh mỉm cười nhưng có vẻ không tự nhiên như mọi khi. “Chào cô, Minh. Hôm nay trông cô có vẻ khác lắm,” Sơn nói, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu được chút đăm chiêu.
Minh nhìn vào Sơn, lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc gần cửa sổ. “Có lẽ vì tôi đã thay đổi rồi,” cô trả lời, nụ cười của cô nhẹ nhàng, nhưng cũng có phần mơ hồ. Cô muốn nói điều gì đó với Sơn, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Sơn đặt tách cà phê trước mặt cô rồi ngồi xuống. “Có gì khó khăn sao?” anh hỏi, ánh mắt anh không rời khỏi cô, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó.
Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thở dài nhẹ nhàng. “Không phải là khó khăn. Chỉ là… tôi đang cảm thấy một chút lạ lùng. Tôi đã nghĩ rằng mình đã làm rõ mọi thứ trong lòng, nhưng khi ở gần anh, tôi lại cảm thấy có điều gì đó không thể giải thích được.”
Sơn hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Minh, nhưng anh không tỏ ra ngạc nhiên. Anh biết, Minh là người luôn tìm kiếm sự thật, và cô không ngại đối diện với cảm xúc của mình.
“Em không cần phải vội vàng tìm ra câu trả lời,” Sơn nói, giọng anh trầm và ấm. “Cảm xúc không phải lúc nào cũng dễ dàng lý giải. Đôi khi, chúng ta chỉ cần sống với nó, để nó dẫn đường.”
Minh im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô không biết Sơn đang cảm nhận gì, nhưng cô có thể thấy rằng anh đang cố gắng nói ra những điều mà cô cũng đã nghĩ trong lòng. Cảm xúc giữa họ không phải là điều dễ dàng để hiểu, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng có một sự kết nối nào đó tồn tại giữa hai người.
“Anh có cảm thấy… chúng ta có điều gì đó đặc biệt không?” Minh cuối cùng đã lên tiếng, không kìm nén được những suy nghĩ trong đầu. “Tôi không nói đến tình yêu, nhưng đôi khi, tôi cảm thấy như chúng ta có một mối liên kết nào đó.”
Sơn ngồi im lặng một lúc, không nói gì. Anh nhìn Minh, đôi mắt anh sáng lên như thể đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Sau cùng, anh thở dài nhẹ nhàng. “Có lẽ, chúng ta có một kết nối nào đó. Nhưng tôi không muốn làm gì vội vã. Tôi muốn chúng ta cứ thế này, để cảm xúc dẫn dắt chúng ta đi.”
Minh nghe Sơn nói vậy, cô cảm thấy như có một điều gì đó trong lòng mình nhẹ đi. Sơn không vội vàng, không muốn áp đặt bất cứ điều gì lên cô. Anh chỉ muốn họ tiếp tục những bước đi tự nhiên, không có sự gò bó, không có sự ép buộc.
Nhưng rồi, một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Minh. Cô không thể sống mãi trong sự mơ hồ, không thể cứ để những cảm xúc của mình chìm lắng mà không đối diện với chúng. Cô cần phải làm rõ những gì mình cảm thấy.
“Sơn,” Minh nói, giọng cô nghiêm túc hơn, “Có một điều tôi không thể tiếp tục giấu nữa. Tôi biết chúng ta có thể làm bạn, nhưng tôi cảm thấy… tôi không thể chỉ là bạn của anh. Tôi không thể chỉ đứng bên lề cuộc sống của anh mà không hiểu rõ mình thực sự muốn gì.”
Sơn nhìn Minh một cách chăm chú, trong ánh mắt anh không có sự lo lắng, chỉ có sự bình tĩnh và sự hiểu biết. “Minh, tôi không muốn tạo áp lực cho em. Những cảm xúc này không phải là thứ có thể quyết định ngay lập tức. Nhưng nếu em cảm thấy vậy, thì tôi sẽ luôn ở đây, cho dù chúng ta là bạn, hay có thể là điều gì đó khác.”
Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời đó. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, cô đã có thể nhìn nhận và đối diện với cảm xúc của mình.
Chương 8 kết thúc tại đây, khi Minh và Sơn bắt đầu đối diện với những cảm xúc chưa nói hết trong lòng. Mối quan hệ giữa họ dần mở ra những sự thật mà cả hai cần phải khám phá. Liệu tình cảm giữa Sơn và Minh sẽ phát triển theo hướng nào? Và liệu họ có đủ dũng cảm để bước tiếp trong hành trình của chính mình? Câu chuyện vẫn chưa có hồi kết, và họ vẫn còn nhiều điều để tìm hiểu về nhau.