cơn mưa ghé qua

Chương 1


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An đặt tách cà phê xuống bàn làm việc, tiếng kim loại chạm mặt kính khô khốc giữa không gian im ắng. Ngoài cửa sổ, bầu trời thành phố đã chuyển sang màu chì nặng trịch. Anh vừa tắt máy tính sau một buổi chiều dài làm việc tại nhà, cảm thấy thư thái một cách hiếm hoi. Mọi thứ trong căn hộ nhỏ của anh đều ngăn nắp và tĩnh lặng – một sự tĩnh lặng mà anh đã quen thuộc và đôi lúc, thấy hơi cô đơn.

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn và đột ngột vang lên: tiếng sấm rền và tiếng mưa quất mạnh vào ô cửa kính. Cơn mưa rào mùa hè đến nhanh đến mức kinh ngạc, dữ dội và vội vã như thể đang trút bỏ tất cả sự u uất của bầu trời.

An chưa kịp đứng dậy kéo rèm thì chuông cửa đã reo lên một tràng dài, gấp gáp, tiếp theo là tiếng gõ cửa dồn dập.

"Chị ơi! Mở cửa nhanh lên!" Giọng nói lo lắng của em gái anh, Lan, vọng vào.

An hơi nhíu mày. Lan hiếm khi về nhà giờ này và không bao giờ gõ cửa vội vã như vậy. Anh nhanh chóng đi ra mở khóa.

Cánh cửa vừa hé mở, một luồng không khí lạnh buốt mang theo hơi ẩm và mùi đất nồng xộc thẳng vào trong. Lan đứng đó, mái tóc ướt sũng bết vào trán, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và sợ hãi. Nhưng điều khiến An chú ý là cô gái đứng bên cạnh em gái.

Đó là Chi, bạn thân của Lan. An đã nghe tên cô ấy nhiều lần và chỉ gặp thoáng qua trong một vài dịp sinh nhật của em gái, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội trò chuyện. Chi lúc này không còn vẻ hoạt bát, tươi tắn như trong ảnh mà Lan khoe. Cô đang run rẩy, cả người ướt đẫm từ đầu đến chân, chiếc áo sơ mi mỏng dính vào người, lộ ra một đường nét e dè, kín đáo. Chiếc túi xách da của cô đang nhỏ nước lã chã xuống thảm.

"Anh An! Mưa to quá, bọn em đang trên đường về thì bị kẹt. Chi bị ướt hết rồi, anh cho bạn ấy vào trú nhờ đi!" Lan nói một cách luống cuống.

An phản xạ ngay lập tức. Anh bước sang một bên, giọng nói trầm tĩnh, trấn an: "Vào đi. Hai đứa đứng ngoài sẽ bị cảm lạnh đấy."

Chi bước vào, mang theo sự lạnh lẽo của cơn mưa, và ngay lập tức, căn phòng ấm áp của An như bị nhiễm một luồng hơi nước lạnh. Cô cúi đầu, mái tóc đen nhỏ giọt xuống sàn, trông có vẻ vô cùng bối rối và ngại ngùng.

"Em... em xin lỗi vì làm phiền. Em sẽ lau dọn ngay ạ." Chi nói, giọng cô khẽ run.

An nhìn cô, không chút phán xét, chỉ thấy cô quá nhỏ bé và dễ tổn thương dưới cơn mưa đó. Anh quay người đi về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc khăn bông lớn và một chiếc áo khoác nỉ cũ của mình. Chiếc áo này anh thường dùng khi ra ngoài mua đồ lặt vặt, nó rộng rãi và ấm áp.

"Lan, em đi thay đồ trước đi. Còn em, Chi," An đưa khăn cho cô, "lau khô người và tóc trước đã. Cái này..." Anh chìa chiếc áo khoác cho cô, "mặc tạm vào đi. Áo khoác của anh hơi rộng, nhưng sẽ giúp em ấm hơn. Đừng lo lắng chuyện gì cả."

Chi ngước nhìn anh, đôi mắt cô sâu thẳm và tròn xoe, mang theo chút kinh ngạc. Lần đầu tiên, An thấy rõ ánh mắt của cô. Cô nhận lấy chiếc áo khoác, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay anh. Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng trong khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm thấy một dòng điện vô hình. Chiếc áo khoác cũ, mang theo mùi hương thoang thoảng của cà phê và gỗ đàn hương, như một cái ôm nhẹ nhàng, vô tình kết nối hai người xa lạ.

"Cảm ơn anh, An," cô thì thầm, ôm chặt chiếc áo khoác vào lòng, và An biết rằng, đêm nay sẽ không còn tĩnh lặng như mọi đêm nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×