Để kỷ niệm việc Chi vượt qua áp lực công việc và sự dũng cảm khi chia sẻ bí mật gia đình, An quyết định đưa cô ra khỏi thành phố. Anh chọn một khu cắm trại yên tĩnh bên hồ, ẩn mình trong những rặng thông, nơi họ có thể thực sự tìm thấy sự tĩnh lặng mà cả hai đều yêu thích.
Chi rất phấn khích. Cô nhìn thấy sự sắp đặt tỉ mỉ của An: một chiếc lều gọn gàng, một chiếc bếp nướng nhỏ, và một chồng củi khô được xếp ngay ngắn. Sự chuẩn bị chu đáo này là một bằng chứng rõ ràng cho thấy An quan tâm đến cô như thế nào.
Khi mặt trời lặn, sương bắt đầu kéo xuống, mang theo cái lạnh se sắt đặc trưng của núi rừng. An nhóm lửa. Tiếng củi nổ lách tách, ánh lửa bùng lên, vẽ nên những vệt sáng nhảy múa trên khuôn mặt Chi.
Họ ngồi cạnh nhau trên một khúc gỗ, nướng khoai và trò chuyện. Không khí lúc này là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự hoang sơ, tĩnh mịch của thiên nhiên và sự ấm áp thân mật của hai con người.
"Đây là lần đầu tiên anh cắm trại sau nhiều năm đấy," An nói, lật miếng khoai nướng. "Trước đây anh luôn nghĩ những việc như thế này rất phi logic, tốn thời gian. Nhưng ở đây, anh lại thấy nó rất... cần thiết."
"Cần thiết để làm gì?" Chi hỏi, ánh mắt cô phản chiếu ánh lửa.
"Cần thiết để ngưng suy nghĩ bằng logic," An thừa nhận. "Để anh cảm nhận. Sự yên tĩnh ở đây khác với sự tĩnh lặng trong căn hộ của anh. Sự tĩnh lặng của anh là sự trốn tránh. Sự tĩnh lặng ở đây là sự chấp nhận."
"Và em thì sao?" Chi cười nhẹ. "Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy được chữa lành," Chi đáp. "Không có tiếng chuông điện thoại, không có deadline, không có áp lực từ gia đình. Chỉ có em, anh, và ánh lửa trại này."
Họ im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng củi cháy và tiếng côn trùng đêm. Sự tĩnh lặng trở nên quá lớn, quá thân mật.
"Em đã nghĩ rất nhiều về những gì chúng ta đã chia sẻ, An," Chi bắt đầu nói, giọng cô chân thành và nhẹ nhàng. "Em không biết điều này sẽ đi đến đâu, nhưng em biết một điều: anh là nơi an toàn nhất của em. Anh thấy em yếu ớt, em tổn thương, và em hỗn loạn, nhưng anh vẫn ở lại. Em không cần một ai đó hoàn hảo, em chỉ cần một ai đó chấp nhận sự không hoàn hảo của em."
Chi nhẹ nhàng dựa đầu vào vai An. Chiếc áo khoác mà An đang khoác cho cô và hơi ấm từ vai anh lan tỏa, xua tan cái lạnh của sương đêm.
An cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối mà Chi đặt vào anh. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà sự logic của anh hoàn toàn bị cảm xúc chinh phục. Anh không còn muốn ẩn mình sau những tin nhắn hay những lời nói ẩn ý nữa.
Anh vòng tay ôm lấy Chi, siết nhẹ. "Anh cũng không muốn logic của mình nữa, Chi. Anh muốn em."
An từ từ nghiêng người, nhẹ nhàng đưa tay nâng khuôn mặt Chi lên. Ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, không còn sự ngượng nghịnh hay rụt rè. Chỉ có sự quyết đoán và khao khát.
Chi hiểu. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn phó thác.
An nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Chi.
Nụ hôn đầu tiên không phải là sự cuồng nhiệt hay vội vã. Nó là một sự xác nhận dịu dàng, một lời hứa hẹn không lời. Nó mang theo vị khói từ lửa trại, hơi lạnh của sương đêm, và sự ấm áp của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau. Đó là sự hòa quyện của sự logic và cảm xúc, của sự tĩnh lặng và sự xáo động.
Khi họ rời nhau ra, ánh lửa trại dường như bùng lên mãnh liệt hơn. Chi mở mắt, khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc.
"Anh An," Chi thì thầm, "anh vừa phá vỡ nguyên tắc lớn nhất của anh đấy."
An cười, tiếng cười trầm ấm và hạnh phúc. Anh hôn nhẹ lên trán cô.
"Thứ lỗi cho anh. Logic của anh vừa xác nhận: đây là điều cần thiết nhất."
Họ lại ôm nhau, nhìn ánh lửa bập bùng, biết rằng trong màn đêm sương lạnh này, họ đã chính thức vượt qua ranh giới của tình bạn và bước vào một câu chuyện tình yêu.