Sau đêm An ở lại văn phòng hỗ trợ Chi, mối quan hệ của họ trở nên sâu sắc và kiên cố hơn. Sự tin tưởng không còn là giả định, mà là sự thật đã được kiểm chứng qua hành động.
Vào một buổi tối cuối tuần, An và Chi quyết định không ra ngoài. Chi mời An đến căn hộ của mình để xem một bộ phim tài liệu mà cô ấp ủ làm, nhưng chưa bao giờ dám trình chiếu cho ai.
Họ ngồi sát nhau trên sofa. Khi bộ phim bắt đầu, ánh mắt Chi hiện rõ sự lo lắng. Bộ phim tài liệu không phải về một vấn đề xã hội lớn, mà là về một câu chuyện cá nhân sâu kín: câu chuyện về mẹ cô.
Bộ phim phơi bày một khía cạnh đau lòng về mẹ Chi. Bà là một nghệ sĩ piano tài năng, nhưng đã buộc phải từ bỏ sự nghiệp vì áp lực gia đình và định kiến xã hội. Bà bị chôn vùi trong những vai trò mà bà không bao giờ muốn, và hệ quả là bà trở nên khó tính, lạnh lùng, và luôn dùng sự kiểm soát để che giấu sự thất vọng của chính mình.
"Đây là lý do tại sao mẹ em luôn muốn em làm ngân hàng," Chi thì thầm, giọng cô nghẹn lại. "Bà không muốn em lặp lại vết xe đổ, trở thành một nghệ sĩ 'viển vông' rồi bị bỏ rơi. Nhưng vô tình, bà đang bóp nghẹt chính đam mê của em."
Đến cuối bộ phim, Chi không nén được nước mắt. Cô đã không khóc khi kể về bạn trai cũ, nhưng câu chuyện về sự hy sinh và nỗi đau âm ỉ của mẹ mình lại khiến cô tan vỡ.
"Bí mật này... nó giống như một lớp bùn đen trong em," Chi nói, lau nước mắt. "Em luôn sợ nếu ai đó biết, họ sẽ thấy gánh nặng trên vai em, thấy sự mâu thuẫn giữa em và gia đình, và rồi họ sẽ bỏ đi."
An đưa tay, ôm Chi vào lòng. Anh không nói lời nào. Sự im lặng của anh lúc này là liều thuốc an ủi tốt nhất. Anh siết chặt vòng tay, truyền sự vững chãi của mình sang cô.
Sau một lúc, An buông Chi ra, nhưng vẫn giữ vai cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh hoàn toàn không có sự thương hại hay phán xét, chỉ có sự thấu hiểu sâu sắc.
"Anh hiểu. Đó không phải là bùn đen, Chi. Đó là nguồn gốc của sự nhạy cảm và chiều sâu trong em," An nói, giọng anh trầm và mạnh mẽ. "Em đấu tranh cho đam mê của mình không phải chỉ vì em, mà còn là để hoàn thành ước mơ bị bỏ lại của mẹ em. Đó là điều đẹp đẽ nhất."
An tiếp tục: "Anh cũng có 'lớp bùn đen' của riêng mình – nỗi sợ thất bại và sự cô độc. Nhưng chúng ta không chạy trốn khỏi những điều đó. Chúng ta chấp nhận chúng, và dùng chúng để xây dựng sự kiên cường."
"Anh sẽ không đi đâu cả," An khẳng định. "Anh không thấy gánh nặng, anh chỉ thấy em."
Lời khẳng định của An không chỉ là lời hứa, mà là sự chấp nhận tuyệt đối đối với toàn bộ con người Chi, bao gồm cả những tổn thương và áp lực gia đình. Chi cảm thấy một sức mạnh mới mẻ. Sự trung thành và thấu hiểu của An đã vượt qua mọi rào cản.
Chi dựa vào An, cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt anh, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên quai hàm anh.
"Cảm ơn anh. Anh là người đầu tiên em dám cho xem bộ phim này. Anh là người đầu tiên thực sự nhìn thấy em," Chi nói khẽ.
Và rồi, sự thân mật diễn ra một cách tự nhiên. Chi ngước nhìn An, ánh mắt cô không còn mang sự e dè của "người bạn thân của em gái" hay sự yếu ớt của "người bệnh" nữa, mà là sự khao khát của một người phụ nữ đã tìm thấy bến đỗ an toàn.
An cũng hiểu ý Chi. Anh nhẹ nhàng cúi xuống. Khoảng cách giữa họ bị xóa nhòa, không phải bằng sự va chạm vô tình, mà bằng sự đồng thuận tuyệt đối của hai tâm hồn đã gắn kết.