Minh Anh đứng bên cửa sổ kính lớn của căn penthouse, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố đang lên đèn lấp lánh. Sự xa hoa này chính là minh chứng cho cuộc hôn nhân thành công của cô với Hải Đăng, một giám đốc điều hành trẻ tuổi và tài năng. Thế nhưng, trong lồng ngực cô, một cảm giác lạnh lẽo và nghi ngờ đang lớn dần, lấn át cả sự hào nhoáng của cuộc sống.
Đã bảy năm kể từ ngày cưới, tình yêu giữa họ không còn cuồng nhiệt. Hải Đăng vẫn lịch thiệp, chu đáo, nhưng sự thân mật giữa họ ngày càng thưa thớt, giống như một nghĩa vụ hơn là khao khát. Anh luôn nói bận công việc, về nhà muộn, và những lần thân mật thường kết thúc trong im lặng, không có những cái ôm hay những lời thì thầm ngọt ngào như thuở ban đầu.
Minh Anh tự vấn: "Anh ấy còn yêu mình không? Hay chỉ còn là trách nhiệm và thói quen?"
Cô quá tự hào về cuộc hôn nhân của mình, về vị trí người vợ quyền lực. Cô không thể chấp nhận sự rạn nứt này.
Đúng lúc đó, Hà Chi, em gái cô, bước vào. Hà Chi vừa mới tốt nghiệp đại học và đang ở nhờ nhà chị gái để tìm việc. Cô em gái nhỏ hơn Minh Anh bảy tuổi, có vẻ ngoài ngây thơ, dịu dàng như một con thỏ trắng, luôn tỏ ra kính trọng và biết ơn vợ chồng cô.
Hà Chi mặc một chiếc áo len oversize màu kem, đôi chân thon thả ẩn sau chiếc quần short jean cũ. Vẻ đẹp thuần khiết, không son phấn của cô lại nổi bật một cách lạ thường.
"Chị Hai, chị lại đứng đây một mình à? Anh rể vẫn chưa về sao?" Hà Chi hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo sự quan tâm trong sáng.
Minh Anh quay lại, nhìn vào đôi mắt to tròn, trong veo của em gái. Một ý nghĩ táo bạo, điên rồ chợt lóe lên trong đầu cô.
"Chị có chuyện cần nhờ em, Hà Chi. Một chuyện rất quan trọng."
Hai chị em ngồi xuống chiếc sofa da Ý. Minh Anh, với vẻ mặt nghiêm trọng, kể cho Hà Chi nghe về những nghi ngờ của mình, về sự lạnh nhạt của Hải Đăng.
"Chị biết Hải Đăng là người đàn ông tốt, nhưng đàn ông... họ luôn yếu lòng trước cám dỗ. Chị cần phải chắc chắn," Minh Anh nói, giọng đầy sự tự mãn. Cô quá tin vào vẻ đẹp và quyền lực của mình, đến nỗi cô nghĩ rằng việc Hải Đăng phản bội là một sự kiện ngoại lệ, cần được kiểm chứng.
"Chị muốn em giúp chị thử lòng anh ấy."
Hà Chi hơi sửng sốt, nhưng đôi mắt cô ngay lập tức lộ ra một tia phấn khích ngầm mà Minh Anh không kịp nhận ra. Cô nhanh chóng che giấu bằng vẻ mặt lo lắng.
"Thử lòng? Nhưng làm sao em có thể... Anh rể là người rất nghiêm túc, chị biết mà."
"Đó là lý do chị cần em," Minh Anh khẳng định. "Em trẻ hơn, ngây thơ hơn, và điều quan trọng là anh ấy sẽ không bao giờ nghi ngờ em. Em không phải là một cô gái quán bar hay một đồng nghiệp. Em là em vợ anh ấy, người thân của chị. Đó là lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất."
Minh Anh bắt đầu vẽ ra kế hoạch. Cô sẽ đi công tác nước ngoài hai tuần. Trong thời gian đó, Hà Chi sẽ phải giả vờ quyến rũ Hải Đăng.
"Không cần phải làm quá lố. Chỉ là những cử chỉ gợi mở, sự gần gũi vô tình, một chút yếu đuối nữ tính. Chị cần biết liệu khi ở một mình với một cô gái trẻ đẹp, anh ấy có vượt qua ranh giới không."
Hà Chi cúi gằm mặt, giấu đi nụ cười bí mật đang nở trên môi.
Tâm lý Hà Chi: "Cơ hội đã đến. Không phải mình chủ động, mà là chị ấy ép mình." Cô đã thầm ngưỡng mộ Hải Đăng từ lâu. Cô mê mẩn sự điềm tĩnh, thành đạt và vẻ ngoài quyến rũ của anh. Cô luôn ao ước được ở vị trí của Minh Anh. Giờ đây, chính chị gái cô đã tự tay mở cánh cửa dẫn đến kho báu cho cô.
Minh Anh lấy ra một cuốn sổ da. Cô quyết định làm mọi thứ một cách chính thức, như một thỏa thuận kinh doanh.
"Để em không cảm thấy khó xử và để công việc này xứng đáng, chúng ta sẽ có một hợp đồng."
Minh Anh bắt đầu soạn thảo các điều khoản, thể hiện sự tự mãn và ngây thơ đến đáng sợ của cô:
Mục đích: Kiểm tra lòng chung thủy của Hải Đăng.
Thời hạn: Hai tuần, bắt đầu từ ngày Minh Anh đi công tác.
Hành động được cho phép: Gợi mở, quyến rũ bằng lời nói và cử chỉ, tạo tình huống gần gũi. Giới hạn tuyệt đối: Không được phép đi quá giới hạn cuối cùng (H+ cấp độ sâu). Minh Anh tin rằng Hải Đăng sẽ dừng lại trước ranh giới đó.
Phần thưởng:
Trường hợp 1 (Hải Đăng vượt qua, không bị cám dỗ): Hà Chi nhận 500 triệu đồng tiền thưởng. Đây là phần thưởng cho lòng trung thành và diễn xuất của Hà Chi.
Trường hợp 2 (Hải Đăng thất bại, bị cám dỗ): Hợp đồng bị hủy bỏ. Mối quan hệ giữa Minh Anh và Hải Đăng sẽ chấm dứt, và Hà Chi không nhận được phần thưởng.
Minh Anh đưa bút cho Hà Chi. "Ký tên đi. Dù kết quả thế nào, em cũng sẽ không bị trách móc. Nếu anh ấy không bị cám dỗ, em có 500 triệu. Nếu anh ấy thất bại, thì đó là lỗi của anh ấy, không phải của em."
Hà Chi cầm bút, tay cô hơi run, nhưng là run vì khao khát và mong chờ, chứ không phải vì lo sợ. Cô ký tên mình một cách dứt khoát.
"Chị Hai, em sẽ làm hết sức mình. Nhưng nếu anh rể thực sự... thất bại, chị sẽ làm gì?" Hà Chi hỏi, cố gắng tỏ ra lo lắng cho chị gái.
Minh Anh mỉm cười lạnh lùng, đầy sự tự tin: "Anh ấy sẽ không thất bại đâu. Anh ấy yêu chị, nhưng chị cần một sự kiểm chứng. Và em, em sẽ giúp chị có 500 triệu một cách dễ dàng."
Sự ngây thơ, tự tin thái quá của Minh Anh chính là kẽ hở lớn nhất. Cô không bao giờ ngờ rằng, Hà Chi đã lên kế hoạch để thay thế cô, chứ không phải để thử lòng.
Trong những ngày chờ Minh Anh đi công tác, Hà Chi bắt đầu chuẩn bị. Cô không cần học cách quyến rũ, vì vẻ ngoài ngây thơ của cô đã là vũ khí mạnh nhất. Điều cô cần là sự khéo léo trong việc sắp đặt.
Hà Chi đến phòng Minh Anh, lấy trộm một vài bộ đồ ngủ mỏng và một loại nước hoa đắt tiền mà Minh Anh hiếm khi dùng. Cô tập luyện cách đi đứng, cách nhìn và cách nói chuyện sao cho vừa dịu dàng, vừa gợi cảm một cách vô tình.
Tâm lý Hà Chi: "Anh rể... Em đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi. Em sẽ không thất bại. Và em cũng không cần 500 triệu của chị Hai. Em cần anh."
Tối hôm đó, Hải Đăng về nhà. Minh Anh đang bận gói ghém hành lý. Hải Đăng lịch sự hỏi thăm Hà Chi về việc tìm việc.
Hà Chi cố ý mặc một chiếc áo sơ mi mỏng của Hải Đăng, dài ngang đùi, tóc xõa che nửa mặt. Cô ngồi trên sofa xem TV, tư thế gợi cảm một cách không chủ ý, để lộ phần lớn đôi chân thon dài.
Hải Đăng thoáng nhìn qua, anh nhanh chóng quay đi. Anh là người đàn ông đã kết hôn, và sự lịch thiệp đã ăn sâu vào máu. Anh chỉ thấy hơi khó xử trước sự xuề xòa quá mức của cô em vợ.
"Hà Chi, em nên mặc đồ đàng hoàng hơn. Anh không quen nhìn thấy em như vậy." Hải Đăng nói một cách nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.
Hà Chi cúi đầu, giả vờ xấu hổ: "Em xin lỗi anh rể. Em đang mặc áo của anh mà, em nghĩ sẽ thoải mái..."
Cô đứng dậy, cố ý để chiếc áo sơ mi trễ vai, lộ ra xương quai xanh và một phần vai trần.
"Em đi pha cà phê cho anh nhé."
Hải Đăng nhìn theo bóng dáng cô em vợ. Anh cảm thấy một sự khó chịu và kích thích nhỏ bé, nhưng anh nhanh chóng dập tắt nó. Anh tự nhủ: "Mình đang nghĩ gì vậy? Đó là em vợ mình!"
Sự chuẩn bị của Hà Chi đã thành công: cô đã gieo những hạt giống đầu tiên của sự cám dỗ vào tâm trí Hải Đăng, dưới lớp vỏ bọc ngây thơ và vô tội. Cô biết, chỉ cần một cú hích nhỏ nữa, bức tường đạo đức của anh sẽ sụp đổ.
Ngày hôm sau, Minh Anh lên đường đi công tác, để lại một tin nhắn cho Hà Chi: "Chúc em thành công với kế hoạch, và nhớ lời chị, đừng đi quá giới hạn. Chị tin tưởng cả hai người."
Hà Chi mỉm cười. "Giới hạn à, chị Hai? Em sẽ không dừng lại đâu."