Minh Anh đã đi công tác. Căn penthouse sang trọng, thường ngày ấm cúng, bỗng trở nên trống trải và ngột ngạt một cách kỳ lạ đối với Hải Đăng. Anh cố gắng vùi đầu vào công việc để tránh sự cô đơn, cũng như tránh đối diện với sự hiện diện của cô em vợ – người mà anh biết rõ đang ở nhà.
Hà Chi bắt đầu kế hoạch của mình. Cô biết rằng sự quyến rũ trắng trợn sẽ thất bại với người đàn ông điềm tĩnh như Hải Đăng. Cô phải dùng chiến thuật mưa dầm thấm lâu, phá vỡ ranh giới đạo đức của anh bằng những cái chạm "vô tình" dưới danh nghĩa tình thân.
Hà Chi đảm nhận việc nấu nướng. Cô nấu những món ăn đơn giản, mang đậm hương vị gia đình, điều mà Minh Anh hiếm khi làm vì bận rộn. Đây là một cách để Hà Chi xâm nhập vào đời sống cá nhân của Hải Đăng.
Buổi tối đầu tiên không có Minh Anh, Hải Đăng về nhà muộn. Anh thấy Hà Chi đang bày bàn ăn. Cô mặc một chiếc váy maxi cotton mỏng, màu trắng tinh khôi. Dưới ánh đèn vàng, chiếc váy gần như trong suốt ở một vài góc độ, để lộ đường nét cơ thể thanh mảnh của cô.
Hải Đăng cảm thấy hơi mất tự nhiên. "Hà Chi, em không cần phải chờ anh. Anh có thể tự hâm nóng."
"Không sao ạ, anh rể," Hà Chi cười dịu dàng. "Anh làm việc vất vả rồi. Em ở nhà rảnh rỗi mà. Ăn tối cùng em nhé."
Trong bữa ăn, Hà Chi luôn cố gắng duy trì sự gần gũi về không gian. Cô ngồi đối diện anh, nhưng liên tục cúi người về phía trước khi nói chuyện, để lộ một cách ngây thơ đường cong ở cổ và khe ngực mờ ảo dưới lớp vải mỏng.
Khi đưa đĩa thức ăn, tay cô cố ý chạm nhẹ vào tay anh. Chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng đủ để Hải Đăng cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm của da thịt cô.
Hải Đăng rụt tay lại, cảm thấy bối rối nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. "Cảm ơn em. Em nấu ăn ngon lắm."
Hà Chi giả vờ vô tư, cười rạng rỡ: "Anh rể thích là em vui rồi. Chị Hai ít khi vào bếp, em nghĩ anh chắc nhớ cơm nhà lắm."
Lời nói này của Hà Chi không chỉ là sự quan tâm, mà còn là một mũi nhọn nhắc nhở Hải Đăng về sự lạnh nhạt trong cuộc hôn nhân của anh.
Đỉnh điểm của sự quyến rũ "vô tình" diễn ra ở bếp.
Một đêm, Hải Đăng đang làm việc ở phòng khách thì Hà Chi bước vào bếp lấy nước. Cô mặc chiếc áo phông cotton trắng, mỏng dính, và quan trọng nhất, là không có nội y. Dưới ánh đèn halogen sáng rực của bếp, những đường cong bên dưới lớp áo lộ ra một cách mờ ảo, khiêu khích.
Hà Chi cố ý tạo ra một "sự cố". Khi đang với lấy chiếc ly trên kệ cao, cô trượt chân, thốt lên một tiếng "Á!" nhỏ.
Hải Đăng nghe thấy, lập tức chạy vào. "Có chuyện gì vậy, Hà Chi?"
Hà Chi giả vờ chống tay lên bàn, khuôn mặt tái nhợt vì "sợ hãi". "Em... em bị trượt chân. May quá em bám được vào bàn..."
Hải Đăng thở phào. Anh tiến đến đỡ cô. "Em có sao không? Cẩn thận chứ."
Đó là lúc Hà Chi thực hiện cái chạm cơ thể mạo hiểm nhất. Khi Hải Đăng đặt tay lên eo cô để giữ thăng bằng, Hà Chi giả vờ yếu ớt ngả người vào lòng anh.
Họ đứng sát nhau. Hải Đăng cảm nhận được toàn bộ cơ thể mềm mại, nóng bỏng của cô em vợ, chỉ được ngăn cách bằng lớp vải mỏng. Anh ngửi thấy mùi nước hoa lạ lẫm, ngọt ngào, khác hẳn mùi nước hoa quen thuộc của Minh Anh.
Hải Đăng cảm thấy một luồng điện giật chạy dọc sống lưng. Sự cương cứng không kiểm soát khiến anh lập tức đẩy Hà Chi ra, mặc dù chỉ là một động tác nhẹ nhàng.
"Anh xin lỗi," Hải Đăng nói, giọng anh trầm khàn và căng thẳng. "Em đứng vững chưa? Anh nghĩ em nên đi nghỉ đi."
Hà Chi nhận thấy sự bối rối và phản ứng rõ ràng của anh rể. Cô biết mình đã thành công.
"Em xin lỗi anh rể, em làm anh khó xử rồi," Hà Chi cúi gằm mặt, giọng nói đầy sự hối lỗi ngây thơ. "Em hứa sẽ cẩn thận hơn."
Tâm lý Hải Đăng: Sự cảnh giác của anh đã bị lung lay. Anh cảm thấy tội lỗi, không phải vì cái chạm, mà vì sự khao khát bất chợt nảy sinh trong lòng. Anh bắt đầu tự hỏi, phải chăng hôn nhân của mình thực sự có vấn đề, đến mức anh dễ dàng bị rung động bởi cô em vợ ngây thơ?
Sau sự cố ở bếp, Hải Đăng rút về phòng làm việc. Anh cố gắng tập trung, nhưng hình ảnh chiếc áo mỏng và cái chạm nóng bỏng của Hà Chi cứ ám ảnh anh.
Khoảng nửa đêm, khi Hải Đăng đang chuẩn bị đi ngủ, anh nhận được một tin nhắn Zalo từ Hà Chi.
Nội dung tin nhắn:
Hà Chi: Anh rể, anh ngủ chưa? Em xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Em thật sự vụng về quá. 😢 Em bị đau nhẹ ở cổ chân, nhưng em không dám nói với ai. Sợ chị Hai lo lắng.
Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh. Không phải là ảnh chụp cổ chân, mà là một bức ảnh Hà Chi đang ngồi trên mép giường, chân co lại, tay giữ lấy cổ chân. Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài, nhưng ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ đã tạo ra những khoảng sáng tối mờ ảo trên cơ thể cô. Bức ảnh mang một sự gợi cảm yếu đuối đầy ám ảnh.
Hải Đăng nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Ranh giới cuối cùng trong tâm trí anh đang bị phá vỡ. Anh biết, Hà Chi đang cố ý chia sẻ sự riêng tư và yếu đuối này với anh.
Tâm lý Hải Đăng: Anh cảm thấy sự quan tâm trỗi dậy, trộn lẫn với ham muốn bị kìm nén. Anh là người đàn ông đã kết hôn, có trách nhiệm đạo đức. Nhưng sự ngây thơ giả tạo của Hà Chi đã đánh trúng vào bản năng bảo vệ và chiếm hữu của đàn ông. Hơn nữa, sự lạnh nhạt trong hôn nhân khiến anh cảm thấy cô đơn – một lỗ hổng mà Hà Chi đang lấp đầy bằng sự quan tâm.
Anh gõ trả lời: ”Để anh xem cho. Anh có kinh nghiệm sơ cứu.”
Anh nhanh chóng xóa đi dòng tin đó. Anh biết, nếu anh bước vào phòng Hà Chi lúc này, mọi ranh giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng, anh chỉ trả lời: ”Em dùng thuốc giảm đau đi. Sáng mai nếu vẫn đau, anh đưa em đi bệnh viện. Đừng nói với chị em.”
Hà Chi gửi lại một biểu tượng trái tim nhỏ.
Đêm đó, Hải Đăng nằm thao thức. Anh đã thành công giữ lại ranh giới cuối cùng, nhưng tâm trí anh đã hoàn toàn bị xâm chiếm bởi cô em vợ. Hà Chi biết, cô đã thắng một nửa ván cờ. Thứ duy nhất ngăn cản anh lúc này chỉ là danh nghĩa "anh rể" và "em vợ" đã quá mỏng manh.