công chúa hư hỏng của tôi

Chương 1: BỨC TƯỜNG BẰNG LỤA


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cung điện Mùa Thu được dựng lên từ những giấc mơ vĩ đại và hàng ngàn tấm lụa quý giá nhất, nhưng đối với Công chúa Aelia, nó chỉ là một chiếc lồng quá lớn được trang trí quá mức. Mỗi căn phòng đều được phủ một lớp vải thêu dày, từ rèm cửa kéo dài đến sàn nhà cho đến những tấm thảm nhung mềm mại. Chúng chặn lại ánh sáng, chặn lại âm thanh của thế giới bên ngoài, và quan trọng hơn, chặn lại hơi thở tự do của cô.

Hôm nay là buổi thử trang phục cuối cùng cho tiệc sinh nhật sắp tới – một sự kiện không phải để chúc mừng tuổi 20 của cô, mà để chính thức giới thiệu cô như một món hàng chính trị cho cuộc hôn nhân sắp đặt với Công tước Ravil, một người đàn ông già hơn cô gần hai mươi tuổi với cái nhìn đầy chiếm hữu.

Aelia đứng yên như một bức tượng điêu khắc, trần trụi dưới ánh nến, trong khi hai nữ hầu cận cẩn thận phủ lên người cô chiếc váy dạ hội làm từ lụa trắng và vàng ròng. Chất liệu lụa lạnh lẽo lướt qua da thịt cô như một lời thì thầm cấm kị. Nó ôm sát eo cô, nâng niu khuôn ngực đã phát triển đầy đặn và phô bày đường cong hông một cách khéo léo nhưng vô hồn.

"Thưa Điện hạ, chiếc váy này hoàn hảo. Nó thể hiện sự thanh cao và đức hạnh của một vị hôn thê tương lai," người thợ may già thì thầm, giọng đầy tự mãn.

Aelia nhìn hình ảnh mình trong gương. Vẻ ngoài không có gì để chê trách: mái tóc đen tuyền được búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần; đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng, và đôi môi hơi mím lại. Cô là hình ảnh thu nhỏ của sự trói buộc lộng lẫy.

"Thanh cao và đức hạnh," Aelia lặp lại trong tâm trí, một tia lửa chế giễu lóe lên. Đức hạnh là chiếc áo giáp cô phải mặc, và thanh cao là sự che đậy cho khao khát mãnh liệt đang sôi sục bên trong.

Nữ hầu cận tên Elara cài chiếc trâm cài kim cương lên ngực váy. Động tác của Elara hơi quá mạnh, và Aelia cảm thấy một sự cọ xát nhẹ nhàng.

"Ôi, Điện hạ, xin thứ lỗi," Elara vội vàng cúi đầu.

"Không sao, Elara," Aelia đáp nhẹ nhàng. Cô khẽ chạm vào nơi chiếc trâm được cài, một điểm nằm ngay trên đường cong gợi cảm của chiếc váy, ngay trên nhịp đập của trái tim đang muốn bứt ra. Cô không thể che giấu rằng, cô cảm thấy sự cọ xát đó còn chân thật hơn tất cả những lời khen hoa mỹ mà cô nghe cả ngày.

Sau khi buổi thử đồ kết thúc, Aelia vội vã về căn phòng riêng nhất, nơi được gọi là Thư phòng Mùa Đông. Đó là nơi duy nhất cô có thể tháo bỏ chiếc áo giáp đức hạnh đó. Cô không cần người hầu cận, tự mình tháo chiếc váy nặng nề ra. Khi chất liệu lụa cuối cùng rơi xuống sàn đá cẩm thạch mát lạnh, Aelia cảm thấy một sự giải thoát nhỏ nhoi. Cô khoác lên mình một chiếc áo choàng ngủ bằng sa tanh màu than chì mỏng, chỉ đủ để che đi sự trần trụi.

Cô bước đến kệ sách, không phải để tìm những cuốn sách về chính trị hay lễ nghi hoàng gia, mà là những cuốn sách mà cô đã lén lút sưu tầm – những tập thơ cũ, những câu chuyện về các nghệ nhân nổi tiếng, và những câu chuyện về những chuyến phiêu lưu không được kể bằng ngôn từ cung đình.

Tay cô lướt trên gáy sách, dừng lại ở một cuốn nhật ký cũ của một nữ điêu khắc gia bị trục xuất. Cuốn sách mô tả về những khu phố nghệ thuật hoang dã, về mùi hương của gỗ đàn hương và bụi than, và về những bàn tay thô ráp nhưng đầy đam mê của những người thợ.

Thế giới bên ngoài, Aelia nghĩ. Thế giới của bụi bẩn và nhiệt huyết.

Cô nhắm mắt lại. Cô hình dung ra những con phố hẹp, nơi người ta không quan tâm đến tước hiệu hay lụa là, nơi một người phụ nữ có thể cười thật to, và đôi mắt cô không cần phải che giấu ngọn lửa bên trong. Cô tưởng tượng một bàn tay không phải là cận vệ hay quý tộc chạm vào cô, mà là một bàn tay của người lao động, mạnh mẽ và chai sạn.

Đột nhiên, cánh cửa ban công phòng cô khẽ mở ra.

Aelia giật mình, trái tim cô đập thình thịch dưới lớp sa tanh mỏng manh. Chỉ có một người biết cách mở khóa ban công từ bên ngoài – cận vệ trưởng, người chịu trách nhiệm về an ninh tuyệt mật của cô. Nhưng không phải anh ta.

Một luồng gió lạnh luồn vào căn phòng ấm áp, mang theo mùi hương của rêu ẩm và bầu trời đêm. Một bóng đen cao lớn đứng đó, không phải là kẻ trộm, mà là... chính sự nổi loạn.

Đó là Tướng quân Zavian, chỉ huy lực lượng bảo vệ hoàng gia, người nổi tiếng với sự trung thành lạnh lùng và kỷ luật sắt đá. Anh ta mặc áo choàng quân phục đen không có phù hiệu, nhưng dáng đứng uy nghiêm đó không thể lẫn vào đâu được. Anh ta không phải là một quý tộc, mà là một chiến binh – nguy hiểm, bí ẩn, và luôn nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.

"Điện hạ," giọng nói trầm thấp của anh ta như tiếng đàn cello trong đêm tối. "Người không nên ở ban công lúc này. Đêm nay, Lâu đài Mùa Thu có khách không mời."

Aelia siết chặt chiếc áo choàng sa tanh, cảm thấy sự khao khát của mình bị phơi bày dưới ánh mắt sắc bén của anh ta. Cô biết anh ta không nói về một kẻ trộm, mà là về một sự kiện chính trị sắp diễn ra. Cô bướng bỉnh tiến lên một bước.

"Tôi không thích bị giam cầm, Tướng quân," cô nói khẽ, cố ý để giọng mình mang theo một chút thách thức và một chút mê hoặc mà cô vừa học được từ những cuốn sách cấm. "Anh đến đây để trừng phạt sự bất tuân của tôi sao?"

Zavian không trả lời. Anh ta bước một bước về phía cô, và luồng ánh sáng le lói từ ngọn nến phía sau chiếu thẳng vào anh, chỉ để lại cái bóng cao lớn bao trùm lấy cô. Cô gần như có thể cảm thấy hơi thở lạnh lẽo và mùi da thuộc từ áo choàng của anh.

"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ sự an toàn của Điện hạ," anh ta nói, giọng anh ta không hề dao động, nhưng ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi mắt hổ phách của cô. "Và sự an toàn của Vương quốc."

"Sự an toàn của tôi đang bị đe dọa bởi chính lễ nghi này," Aelia đáp lại, giọng cô đột nhiên trở nên chân thật. "Tôi muốn trốn thoát, Zavian. Anh sẽ là người đưa tôi đi không?"

Đó là một lời thách thức, một lời mời mọc nguy hiểm. Aelia biết anh ta sẽ từ chối, nhưng cô muốn xem giới hạn của sự trung thành đó nằm ở đâu.

Zavian đứng im lặng một lúc lâu. Sau đó, anh ta chậm rãi đưa tay lên. Aelia nghĩ anh ta sẽ chạm vào mặt cô, hoặc siết lấy vai cô. Nhưng anh ta chỉ chạm vào chiếc cổ áo choàng sa tanh mỏng manh của cô, kéo nhẹ nó lên một chút, che đi xương quai xanh đang bị lộ ra.

"Không, Điện hạ," anh ta thì thầm, giọng anh ta trở nên khàn hơn một chút, một sự rung động hiếm thấy. "Tôi không thể. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng người có thể ngủ ngon đêm nay, để mơ về những nơi người muốn đến."

Anh ta quay đi, nhanh như cách anh ta xuất hiện, và biến mất qua ban công. Nhưng Aelia vẫn đứng đó, ngọn lửa khao khát trong cô đã bùng lên. Zavian đã từ chối đưa cô đi, nhưng ánh mắt anh ta đã ngầm thừa nhận rằng, cô không phải là người duy nhất khao khát phá vỡ bức tường bằng lụa này.

Tướng quân sẽ không đưa ta đi, cô thầm nghĩ. Vậy thì ta sẽ phải tự mình đi.

Aelia bước đến bàn trang điểm, mở một ngăn kéo bí mật và lấy ra một bộ quần áo cũ, đơn giản, mà cô đã giấu kín từ lâu. Đó là chiếc áo khoác len và quần dài bằng vải bố, trang phục của một người bình thường.

Đêm nay, cô sẽ lại trốn ra ngoài. Và lần này, cô sẽ không chỉ tìm kiếm một cuốn sách. Cô sẽ tìm kiếm người đàn ông không bị sợ hãi bởi tước hiệu của cô, người có thể dạy cô những bài học về tự do và những cám dỗ mà không có bức tường lụa nào có thể che giấu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×