Aelia di chuyển trong cung điện Mùa Thu với sự im lặng và chính xác của một con mèo săn được huấn luyện. Cô không phải là người yếu đuối hay vụng về; nhiều năm sống dưới sự giám sát đã dạy cô cách trốn tránh hàng trăm cặp mắt của người hầu và cận vệ. Đêm nay, cô mặc chiếc áo khoác len màu nâu xám đơn giản, mái tóc được thắt thành bím lỏng và giấu gọn dưới chiếc khăn trùm đầu tối màu. Mọi dấu vết của "Công chúa Aelia" đã được che giấu.
Cô không đi qua cổng chính hay hành lang đông đúc. Cô men theo những con đường dịch vụ ít được sử dụng và những khu vườn bỏ hoang, nơi mùi hương của đất ẩm và rêu phong lấn át mùi hương nước hoa xa xỉ cô thường dùng. Cuối cùng, cô đến một bức tường thấp, nơi cô đã dặn dò người hầu thân tín nhất của mình để lại một chiếc thang dây nhỏ.
Việc trèo qua bức tường không hề dễ dàng. Đôi tay mềm mại của cô nhanh chóng bị xước bởi đá thô. Cảm giác đau đớn bất ngờ đó lại mang đến một niềm hưng phấn lạ lùng. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đối lập giữa những vết thương nhỏ này và những chiếc lụa satin vô hồn kia. Cô thành công trèo qua, thu dọn chiếc thang một cách nhanh chóng.
Bên ngoài bức tường cung điện là một thế giới khác: khu vực ngoại ô của kinh thành, nơi những người làm nghệ thuật và thương nhân nhỏ sinh sống. Nơi đây ồn ào hơn, hỗn loạn hơn, và quan trọng nhất, chân thật hơn. Mùi hương của khói than, gỗ ẩm, và thức ăn đường phố quyện vào nhau, tạo thành một loại nước hoa của sự sống động mà cô chưa từng ngửi thấy.
Aelia đi sâu vào khu phố, nơi cô nhớ đã đọc trong cuốn nhật ký cấm kị. Cô tìm đến một con hẻm nhỏ được thắp sáng lờ mờ bởi những chiếc đèn lồng dầu cũ kỹ, được gọi là "Hẻm Giấc Mơ Khắc Chạm". Đây là nơi những nghệ nhân làm việc xuyên đêm, tránh xa sự soi mói của Hoàng gia.
Cô dừng lại trước một căn xưởng nhỏ, gần như tối đen, ngoại trừ một ánh đèn vàng nhạt từ bên trong. Không giống như vẻ ngoài kiêu sa của cung điện, xưởng này cũ kỹ, với những tấm gỗ thô dựng đứng và cửa sổ kính bám đầy bụi. Cửa chính mở hé.
Aelia hít một hơi sâu và đẩy cửa bước vào.
"Đóng cửa lại," một giọng nói trầm và sắc lạnh vang lên ngay lập tức. Giọng nói không có sự tôn kính hay nhẹ nhàng, chỉ có sự tập trung tuyệt đối.
Aelia giật mình làm theo, đẩy cánh cửa nặng nề khép lại, cắt đứt ánh sáng yếu ớt của đường phố. Căn xưởng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn từ chiếc bàn làm việc ở giữa phòng.
Ánh đèn đó chiếu vào một người đàn ông – Kaito. Anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ thô, tập trung tuyệt đối vào một mảnh gỗ quý đang được đặt trên bàn. Bàn tay anh ta, thô ráp và mạnh mẽ, đang giữ một con dao khắc nhỏ, nhẹ nhàng gọt giũa một góc cạnh nào đó. Mùi hương gỗ đàn hương mới xẻ và một chút mồ hôi nam tính bao trùm không gian.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh và một phần cơ bắp trên vai. Cơ thể anh ta dường như được tạo ra để hoạt động, đối lập hoàn toàn với những quý ông cung đình chỉ biết khoe khoang áo lụa.
Anh ta không ngước lên, nhưng Aelia cảm nhận được anh ta đã nhận ra sự hiện diện của cô.
"Tôi cần một món đồ," Aelia nói, cố gắng làm cho giọng mình trở nên bình thường, không quá quý phái.
"Tôi không làm đồ trang sức vàng ròng, và tôi không làm việc với những khách hàng giàu có về đêm," Kaito đáp, vẫn không nhìn cô.
Aelia bước một bước gần hơn, để chiếc áo khoác sa tanh mỏng manh lộ ra dưới lớp áo len xám, và để ánh đèn dầu bắt lấy đôi mắt hổ phách của cô.
"Tôi không muốn vàng ròng," cô nói, giọng cô khẽ rung lên một chút. "Tôi muốn một thứ được tạo ra từ đam mê, không phải từ nghĩa vụ."
Nghe thấy từ "đam mê," Kaito cuối cùng cũng ngước lên.
Ánh mắt anh ta không hề có sự kinh ngạc hay sợ hãi, chỉ có sự tò mò và một chút thách thức lạnh lùng. Anh ta quét ánh nhìn từ đầu đến chân Aelia, dừng lại lâu hơn ở chiếc khăn trùm đầu và lớp áo khoác đơn giản của cô.
"Thế thì cô đến đúng chỗ rồi," Kaito nhếch mép, để lộ một vết sẹo nhỏ trên khóe môi. "Nhưng niềm đam mê của tôi không rẻ, và nó không dành cho những cô tiểu thư trốn nhà đi chơi."
Aelia cảm thấy bị xúc phạm, nhưng đồng thời cũng bị kích thích bởi sự thiếu tôn trọng này. Đây là lần đầu tiên có người dám nói thẳng với cô.
"Anh không biết tôi là ai," Aelia phản bác, tiến đến sát bàn làm việc, nơi cô có thể thấy rõ đường nét mạnh mẽ của cổ tay anh ta và những vân gỗ đang được anh ta chạm khắc.
"Tôi không cần biết cô là ai," Kaito đặt con dao xuống, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt mảnh gỗ. "Tôi biết cô không thuộc về nơi này. Lụa của cô quá đắt, ngay cả khi nó bị che giấu dưới lớp len rẻ tiền, và mùi hương của cô... nó là mùi hương của tội lỗi cấm kị đối với khu phố của tôi."
Aelia cười nhẹ, một nụ cười gợi cảm mà cô chỉ mới dám thực hiện trong gương.
"Vậy thì anh có sợ tội lỗi không, Kaito?" cô hỏi, gọi thẳng tên anh ta, điều cô đọc được trên một tấm bảng gỗ treo tường.
Kaito ngước nhìn cô, và trong giây phút đó, căn phòng dường như im lặng. Ánh mắt anh ta xuyên qua cô, không tìm kiếm vương miện bị giấu, mà tìm kiếm bản chất nổi loạn bên trong cô.
"Tôi không sợ," anh ta nói. "Nhưng tôi không dễ bị mua chuộc. Hãy nói cho tôi biết, 'Công chúa' trốn nhà, cô muốn thứ gì?"
Aelia nhìn vào mảnh gỗ anh ta đang khắc. Đó là một hình ảnh trừu tượng, đầy sự mạnh mẽ và khao khát.
"Tôi muốn anh khắc cho tôi một thứ không thể bị cất giấu trong cung điện," Aelia nói. "Một thứ mà khi tôi nhìn vào, tôi sẽ nhớ rằng tôi vẫn còn là tôi."
Kaito nhặt lại con dao, ánh mắt anh ta tập trung trở lại vào công việc.
"Cái giá là gì?" anh ta hỏi.
"Tôi sẽ trở lại đây vào đêm mai," Aelia nói, "và mỗi lần trở lại, tôi sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện về cuộc sống bị giam cầm của tôi. Đổi lại, anh sẽ khắc chạm tự do cho tôi."
Anh ta nhếch môi, ánh mắt có vẻ thích thú trước sự táo bạo này. "Một thỏa thuận hấp dẫn. Một Công chúa kể chuyện cho một thợ thủ công. Tội lỗi này có vẻ thú vị."
Aelia cảm thấy ngọn lửa khao khát đang lan tỏa trong lồng ngực mình. Cô biết cô đã vượt qua giới hạn của mình một lần nữa, nhưng cô không hối hận.
Cô quay đi, nhưng khi tay chạm vào tay nắm cửa, cô nghe thấy giọng Kaito gọi lại.
"Khoan đã," anh ta nói. "Tên cô là gì?"
"Aelia," cô trả lời, không quay lại. "Chỉ là Aelia."
Cô bước ra khỏi xưởng, mang theo mùi hương của gỗ, mồ hôi, và sự cấm kị. Đó là mùi hương mà cô biết sẽ ám ảnh chiếc lồng lụa của cô mãi mãi. Cô đã bắt đầu một hành trình nguy hiểm, và Kaito là cánh cửa dẫn đến thế giới cấm kị mà cô hằng mơ ước.