Hơi ấm từ nụ hôn nhẹ nhàng, mang tính xác nhận của Kaito trên vết bầm lan tỏa qua cánh tay Aelia. Cử chỉ đó, không hề phô trương nhưng lại đầy sự tôn trọng, đã làm tan chảy một phần lớp băng kiêu hãnh mà cô đã xây dựng quanh mình.
"Bài học về sự mềm yếu là gì, Kaito?" Aelia hỏi, giọng cô đã dịu đi, không còn sự thách thức của một Công chúa vừa giành chiến thắng nữa.
Kaito buông tay cô ra, nhưng vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Anh ta bước về phía góc xưởng, nơi có một lò sưởi nhỏ được xây bằng gạch thô, tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ và mùi than.
"Đến đây," anh ta ra hiệu.
Aelia bước theo, cởi chiếc áo khoác len thô ráp ra. Cô đứng gần lò sưởi, cảm thấy hơi nóng dễ chịu làm tan đi sự căng thẳng trên vai.
"Cô nghĩ sự mềm yếu là gì, Aelia?" Kaito hỏi, anh ta ngồi xuống trên chiếc ghế thấp. "Sự mềm yếu trong cung điện của cô là sự khóc lóc, sự khuất phục. Nhưng với một nghệ nhân, sự mềm yếu là sự phơi bày."
Anh ta đưa tay ra, lấy một tấm da thuộc mỏng từ trên kệ, cũ kỹ nhưng được bảo quản cẩn thận.
"Tôi đang khắc một bức tượng gỗ mun. Loại gỗ này cứng và đen, nhưng nếu cô khắc quá sâu, nó sẽ vỡ tan. Cô phải tìm được những điểm mềm của nó, những đường vân cho phép cô đi sâu vào bên trong."
Anh ta đặt tấm da thuộc lên đùi, rồi lấy một con dao khắc rất nhỏ, sắc lẹm, bắt đầu chạm khắc. Nhưng không phải trên gỗ. Anh ta đang chạm khắc trên da thuộc.
"Mềm yếu là nơi tôi đặt con dao của mình lên chính thân thể này, và không hề sợ hãi nó sẽ làm tôi tổn thương," Kaito nói, giọng anh ta chứa sự thành thật hiếm thấy.
Aelia quan sát, cô nhận ra đó là một loại hình xăm tạm thời bằng mực tự chế. Nó là hình một con rồng uốn lượn, nhưng các đường nét lại không hoàn chỉnh, dường như bị đứt đoạn.
"Đó là gì?" Aelia hỏi.
Kaito ngước lên. "Dấu ấn của tôi. Tôi là con trai của một thợ điêu khắc tượng cấm kị. Cha tôi bị trục xuất vì khắc những bức tượng tôn vinh cơ thể trần trụi của con người thay vì các vị thánh. Hình xăm này là để nhắc nhở tôi. Tôi không phải là người thanh tao của cung điện."
Aelia cảm thấy xúc động trước sự phơi bày của anh ta. Đây là lần đầu tiên cô nghe một câu chuyện về sự tổn thương và bất công.
"Tại sao anh lại khắc nó bị đứt đoạn?"
Kaito thở dài, một tiếng thở dài nặng nề. "Vì tôi đã không hoàn thành được ước mơ của cha. Tôi đã không đủ dũng cảm. Tôi bị bắt buộc phải sống trong bóng tối, chỉ để có thể tiếp tục làm việc."
Aelia bước lại gần hơn, sự mềm yếu của anh ta đã phá vỡ hoàn toàn sự đề phòng của cô. Cô quỳ gối bên cạnh anh ta, nhìn vào hình chạm khắc trên da anh.
"Anh đã sống trong bóng tối quá lâu, Kaito," Aelia nói. "Tôi hiểu cảm giác đó. Tôi cũng đang làm vậy."
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra. Cô không chạm vào hình xăm, mà chạm vào cổ tay anh ta, nơi gân máu nổi lên dưới lớp da rám nắng. Cú chạm của cô dịu dàng, không hề có sự thô ráp như khi cô bào gỗ.
"Nhưng anh đã cho tôi sức mạnh. Bây giờ, hãy để tôi cho anh sự mềm yếu," Aelia nói.
Cô lấy một mảnh vải sạch bên cạnh lò sưởi, và bắt đầu lau nhẹ những vết mực khắc trên tay anh ta.
"Anh nói đúng. Mềm yếu là phơi bày. Nhưng nó cũng là chấp nhận sự tổn thương của người khác," Aelia thì thầm, cô cẩn thận lau sạch mực, ánh mắt cô không rời khỏi hình xăm trên tay anh.
Sự dịu dàng và tập trung của cô khiến Kaito gần như cứng đờ. Anh ta đã quen với sự kiểm soát và sự mạnh mẽ. Sự dịu dàng này là một loại thử thách mới.
"Đừng làm thế, Aelia," anh ta nói, giọng anh ta khàn đi vì xúc động.
"Không, tôi sẽ làm," Aelia khẽ cãi lại. "Anh đã dạy tôi cách dùng sức mạnh. Bây giờ, tôi sẽ dạy anh cách buông bỏ."
Cô kết thúc việc lau sạch hình xăm, để lại một lớp da trần trụi và mịn màng. Rồi cô cúi xuống, và thay vì hôn vết bầm của mình, cô hôn nhẹ lên vị trí của hình xăm bị đứt đoạn trên tay anh.
Nụ hôn này không phải là sự xác nhận. Đó là sự động viên và sự đồng cảm.
Kaito nhắm mắt lại. Anh ta hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng hít vào sự mềm yếu và sự chấp nhận của cô. Anh ta đưa tay lên, không phải để đẩy cô ra, mà để vuốt nhẹ lên má cô.
"Cô là một sự cám dỗ nguy hiểm, Aelia," anh ta nói, mở mắt ra. Đôi mắt anh ta sáng lên trong ánh đèn dầu. "Cô cám dỗ tôi tin vào những thứ không thuộc về tôi."
"Chúng ta đều không thuộc về nơi mình đang ở, Kaito," Aelia đáp lại, giọng cô chân thật và đầy khao khát. "Chúng ta đều thuộc về nơi mình muốn được khắc chạm."
Cô biết họ đã vượt qua giới hạn của sự hợp tác. Họ đã bước vào ranh giới của tình cảm cấm đoán.
Kaito nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy. Anh ta ôm lấy cô, không phải bằng sự ham muốn, mà bằng sự cần thiết. Đó là một cái ôm mạnh mẽ, nơi cô cảm thấy sức mạnh của anh ta và sự mềm yếu mà cô vừa khám phá.
"Cô phải về, Aelia," Kaito thì thầm vào tai cô, giọng anh ta chứa đầy sự đấu tranh. "Nếu cô không đi ngay bây giờ, tôi sẽ không thể để cô đi nữa."
Aelia biết cô phải đi. Cô đã đạt được điều cô cần: sự chân thật và sự mềm yếu từ Kaito.
"Đêm mai, tôi sẽ không kể chuyện," Aelia nói, lùi lại một bước, ánh mắt đầy hứa hẹn. "Đêm mai, tôi sẽ đến để nhảy."
Kaito cau mày. "Nhảy gì?"
"Điệu nhảy tự do," Aelia mỉm cười, nụ cười này quyến rũ hơn bất cứ thứ gì cô từng thể hiện trước Ravil. "Điệu nhảy không có nghi thức, không có âm nhạc. Chỉ có cơ thể và khao khát của chúng ta."
Cô rời khỏi xưởng, để lại Kaito ngồi đó, khuôn mặt anh ta căng thẳng và bị ám ảnh bởi lời đề nghị táo bạo và gợi cảm vừa rồi.