công chúa hư hỏng của tôi

Chương 7: SỰ THÁCH THỨC CỦA LỤA LÀ VÀ GỖ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Aelia tỉnh dậy với cảm giác đau nhức ê ẩm ở vai và cổ tay. Vết hằn đỏ trên lòng bàn tay cô đã chuyển thành một vết bầm mờ, một minh chứng cho buổi tối làm việc kiệt sức ở xưởng của Kaito. Cô nhìn vào vết bầm đó, không hề thấy khó chịu mà lại cảm thấy tự hào. Đây là dấu vết chân thật nhất trên cơ thể cô.

Cô cất dải gỗ sồi cuộn tròn vào chiếc hộp nhỏ bí mật, nơi chiếc trâm kim cương và vòng ngọc trai vẫn nằm đó, giờ đây chúng chỉ là những vật vô hồn.

Buổi trưa, Aelia phải cùng Vua cha và Công tước Ravil tham dự một buổi họp mặt chính thức với các lãnh chúa khu vực. Đây là cơ hội để Ravil phô trương vị thế của mình bên cạnh Công chúa, khẳng định quyền sở hữu sắp tới.

Aelia mặc một chiếc váy nhung màu xanh đậm, được thiết kế để toát lên sự quý phái và ngoan ngoãn. Nhưng hôm nay, cô không còn là con rối trong chiếc váy đó nữa. Cô đã học cách sử dụng chiếc váy như một vũ khí.

Khi Ravil tiếp cận cô, hắn cố ý chạm nhẹ vào khuỷu tay cô, một hành động thân mật hơi quá mức trước mặt mọi người. Hắn muốn thể hiện sự quen thuộc và quyền lực.

"Công chúa của ta, người hôm nay trông thật sống động," Ravil thì thầm, nheo mắt nhìn cô với sự ham muốn trần trụi.

Aelia không hề rụt tay lại, nhưng cô cũng không đáp lại sự thân mật đó. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt hổ phách lấp lánh sự thách thức lạnh lùng.

"Cảm ơn ngài, Công tước," cô nói, giọng cô ngọt ngào một cách nguy hiểm. "Tôi vừa học được rằng, vẻ đẹp thật sự phải đến từ sự lao động và tận hiến. Giống như một tác phẩm điêu khắc vậy – không có gì quý giá mà không phải đổ mồ hôi."

Ravil không hiểu cô đang nói gì. Hắn chỉ thấy vẻ ngoài rạng rỡ và sự tự tin mới của cô, điều này càng khiến hắn muốn chiếm đoạt cô hơn.

"Ta hiểu. Người đang nói về việc chăm sóc bản thân," hắn cười. "Điều đó quan trọng. Sau đám cưới, ta sẽ đảm bảo người có mọi thứ cần thiết để duy trì sự hoàn hảo này."

"Ngài nhầm rồi, Công tước," Aelia nói, cô khẽ lắc đầu, khiến mái tóc cô lung lay nhẹ. "Tôi đang nói về việc khắc chạm chính mình. Tôi đã phát hiện ra rằng, những vết nứt, những vết thô ráp mới là nơi tạo nên sức hấp dẫn thực sự."

Trong khi nói, cô lướt ngón tay cái một cách vô thức trên lòng bàn tay, ngay tại vết bầm mờ. Cô đang nhớ lại cảm giác bàn tay Kaito áp lên tay mình, sức mạnh dứt khoát của anh ta.

Một trong các lãnh chúa, Công tước Vallon, một người đàn ông trẻ tuổi và kiêu ngạo, đang đứng gần đó, bị thu hút bởi cuộc trò chuyện kỳ lạ này.

"Thưa Điện hạ," Vallon xen vào, "một quý cô như người chỉ nên quan tâm đến sự mềm mại của lụa và sự lấp lánh của ngọc. Những thứ thô ráp nên dành cho đàn ông."

Aelia quay sang Vallon. Cô nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà cô biết có thể làm tan chảy sự phòng bị của bất cứ quý ông nào. Cô sử dụng sự quyến rũ của mình một cách có ý thức.

"Thế thì tôi có lẽ là một kẻ phá luật rồi, Công tước Vallon," cô nói. "Tôi thích những vật liệu thô ráp hơn. Chúng có một sự chân thật mà lụa không có được. Ngài không tò mò muốn biết cảm giác đó là gì sao?"

Cô nói xong, cố ý dừng lại một chút, để lại một khoảng lặng đầy hàm ý. Khuôn mặt của Vallon thoáng đỏ lên vì sự bất ngờ và sự cám dỗ mà cô gợi ra.

Ravil cảm thấy tức giận vì Vallon đã dám can thiệp, và vì ánh mắt thèm muốn của Vallon đối với Aelia.

"Đủ rồi, Aelia!" Ravil gầm gừ, cố gắng nắm lấy tay cô một cách thô bạo. "Đã đến lúc chúng ta phải vào trong."

Nhưng Aelia đã nhanh hơn. Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tầm với của hắn, chỉ bằng một cái nhún vai duyên dáng, và tự mình bước đi trước.

"Tôi xin lỗi, Công tước Ravil," cô nói, không hề quay lại. "Nhưng tôi đã học được rằng, tôi phải kiểm soát nhịp điệu của chính mình."

Aelia bước vào phòng họp, để lại Ravil đứng đó với khuôn mặt giận dữ và bối rối. Cô đã thành công trong việc gieo rắc sự nổi loạn của mình ngay giữa cung điện, khiến các quý ông bối rối bằng sự thay đổi tinh tế trong tính cách và sự quyến rũ được kiểm soát của cô.

Suốt buổi họp, cô vẫn giữ sự tập trung, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt cô lại lướt qua cửa sổ, hướng về phía khu phố nghệ nhân. Cô đã sẵn sàng cho buổi hẹn đêm nay.

Đêm đến, Aelia lại khoác lên mình chiếc áo len xám cũ kỹ. Cô mang theo sự đau nhức của cơ bắp và sự tự tin mới mẻ.

Khi cô bước vào xưởng của Kaito, cô thấy anh ta đang ngồi khắc, xung quanh là những mảnh gỗ và ánh sáng mờ ảo.

"Cô đến rồi," Kaito nói, đặt con dao xuống. Anh ta nhìn cô chăm chú. "Hôm nay, cô mang theo mùi hương của lụa và sự chiến thắng."

"Tôi đã dùng bài học của anh," Aelia nói, bước đến trước mặt anh ta. Cô đưa bàn tay bị bầm nhẹ ra. "Đây là cái giá của sự tự do. Và tôi cảm thấy tuyệt vời."

Kaito cầm lấy tay cô, ngón tay anh ta thô ráp và ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm. Cú chạm đó vừa nhạy cảm vừa mang tính khám phá.

"Cô đã sử dụng sự kiệt sức của tôi để chiến đấu với những con rối của cô," Kaito nói, ánh mắt anh ta đầy vẻ tán thưởng. "Đó là một sự hư hỏng tuyệt vời, Công chúa."

"Tôi đã hứa sẽ kể cho anh nghe về sự đau đớn," Aelia nói, cô không rút tay lại.

"Nói đi," Kaito thì thầm.

"Đau đớn là khi người ta nhìn vào tôi và chỉ thấy chiếc vương miện," Aelia nói. "Họ không thấy người phụ nữ bên dưới, không thấy khao khát được tạo ra, được sống kiệt sức vì đam mê. Tôi thà bị một nhát dao khắc của anh làm đau, còn hơn bị sự gò bó của họ bóp nghẹt."

Kaito không trả lời ngay. Anh ta nắm chặt tay cô hơn một chút, rồi từ từ đưa tay cô lên môi và hôn nhẹ lên vết bầm. Đó không phải là một nụ hôn lãng mạn, mà là một sự xác nhận và sự tôn vinh đối với sự dũng cảm của cô.

"Đêm nay, tôi sẽ cho cô một bài học mới, Aelia," Kaito nói, giọng anh ta khàn và đầy ý nghĩa. "Về sự mềm yếu."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×