công chúa lạc thế

Chương 1: Đêm hội hoa đăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng trống hội rộn ràng vang vọng khắp kinh thành. Trời vừa sẩm tối, muôn ngàn ngọn đèn lồng được thắp sáng, treo dọc theo những con phố chính, ánh sáng lung linh phản chiếu trên mặt hồ trong vắt. Đêm hội hoa đăng năm nay đặc biệt hơn hẳn: khắp nơi đều tấp nập người qua kẻ lại, tiếng cười nói hòa lẫn với mùi thơm của kẹo hồ lô, rượu ngọt, bánh nướng.

Ngọc Yên, công chúa thứ ba của hoàng triều, khoác lên mình chiếc áo lụa tím mỏng nhẹ, trên đầu chỉ cài một đóa hoa ngọc lan đơn giản. Nàng giấu thân phận, chỉ dẫn theo một cung nữ thân cận là Lan Nhi, lặng lẽ hòa vào dòng người. Đã lâu lắm rồi, nàng mới có dịp rời khỏi bức tường cung điện ngột ngạt để ngắm nhìn dân chúng vui cười tự do.

“Điện hạ, nếu để Hoàng thượng biết người lén ra ngoài, chỉ e…” – Lan Nhi khẽ lo lắng.

Ngọc Yên mỉm cười, đưa tay kéo chiếc mạng che mặt xuống thấp hơn.

“Phụ hoàng bận việc triều chính, làm sao quan tâm đến ta? Hơn nữa, một đêm thả hoa đăng cầu phúc, chẳng phải cũng là việc lành hay sao?”

Nói rồi, nàng hòa vào dòng người đang chen chúc bên bờ sông. Trăm ngàn chiếc đèn hoa sen rực rỡ trôi theo dòng nước, phản chiếu thành dải ngân hà lung linh. Nàng cúi xuống, đặt chiếc đèn nhỏ vào tay, thầm khấn: “Mong gia tộc bình an, dân chúng no đủ, và… mong ta có thể thoát khỏi kiếp sống bị giam hãm trong lồng son này.”

Đột nhiên, giữa tiếng cười rộn ràng, một cảm giác bất an ập đến. Từ góc tối, đôi mắt lạnh lùng của một kẻ mặc áo choàng đen lóe sáng. Chưa kịp nhận ra, Ngọc Yên nghe tiếng xé gió lao thẳng đến – một mũi ám tiễn sắc bén.

“Điện hạ, coi chừng!” – Lan Nhi hét lên.

Phản xạ của nàng không kịp, chỉ cảm nhận rõ một lực mạnh đẩy nàng ngã về phía sau. Mũi tên sượt qua má, để lại vệt rát bỏng. Tiếng hốt hoảng vang lên khắp bờ sông. Người dân chen lấn chạy toán loạn. Trong khoảnh khắc hỗn loạn, kẻ áo đen phóng vọt ra, vung kiếm nhằm thẳng vào nàng.

Ngọc Yên hoảng hốt lùi lại, nhưng phía sau chỉ là mép vực ven sông. Ánh mắt kẻ sát thủ đỏ ngầu, như mang thù hận ngút trời. Nàng không còn đường thoát. Một bước nữa, sẽ là vực sâu hun hút.

“Ngọc Yên, vận mệnh ngươi kết thúc tại đây!” – giọng hắn trầm đục, như từ cõi âm vọng lại.

Bất ngờ, mặt nước dưới chân tỏa ra một vầng sáng chói lòa. Từ trong vực sông sâu thẳm, một luồng khí xoáy cuộn trào, nuốt chửng cả ánh trăng. Nàng chỉ kịp mở to mắt, cảm nhận cơ thể bị hút mạnh xuống dòng xoáy. Tiếng kêu của Lan Nhi dần tan biến trong tai, thay thế bằng khoảng không vô tận.

Ngọc Yên cố vùng vẫy, nhưng tay chân như bị xiềng chặt. Cảnh vật xung quanh biến dạng: những ngọn đèn hoa đăng bỗng tách thành vệt sáng dài, xoay vòng rồi hòa nhập vào cổng ánh sáng kỳ lạ. Giây phút cuối cùng, nàng chỉ thấy bầu trời vỡ vụn thành muôn mảnh.

Khi mở mắt lần nữa, trước mắt nàng không còn là ánh đèn hoa đăng lung linh, cũng chẳng còn tiếng trống hội rộn ràng. Thay vào đó là ánh sáng trắng chói chang, mùi thuốc sát trùng nồng nặc và những âm thanh lạ lùng: “Bệnh nhân hôn mê bất tỉnh… chuẩn bị cấp cứu.”

Ngọc Yên ngơ ngác. Người vây quanh mặc áo trắng dài, tay cầm dụng cụ sáng loáng. Trên đầu nàng gắn những ống dây quái lạ, máy móc kêu tít tít không ngừng. Tim nàng đập loạn, miệng lắp bắp:

“Đây… đây là đâu? Các ngươi là ai…?”

Một trong những người mặc áo trắng cúi xuống, ánh mắt dịu dàng.

“Cô gái này tỉnh rồi! Yên tâm, em đang ở bệnh viện, không ai hại em cả.”

Bệnh viện? Ngọc Yên lặp đi lặp lại từ ngữ xa lạ ấy trong đầu. Trong cơn choáng váng, nàng dần hiểu: nàng không còn ở thế giới cũ nữa. Một cánh cổng đã kéo nàng đến một nơi hoàn toàn khác – nơi có những con người kỳ lạ, ánh sáng lạ lẫm, và số phận mới đang chờ phía trước.

Nàng vừa bước qua cánh cửa định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×